Hầu như tất cả nam nhân, trời sinh đều sẽ có một loại hứng thú vô cùng mãnh liệt đối với súng ống, mà Miên Dương cũng không phải là một ngoại lệ.
Chỉ có điều, lật trái lật phải, loay hoay một hồi, y vẫn không thể không thừa nhận một sự thật, đó chính là, y thực sự không biết dùng thứ này.
Rốt cuộc, mất gần một khắc đồng hồ, Miên Dương mới biết được đại khái cách nạp đạn, mở cò bảo hộ, cũng như cách cầm súng và tư thế nhắm bắn.
Thử bóp cò một chút, sau khi xác định đã không có vấn đề gì, Miên Dương mới tựa như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới, nhanh chóng chạy đến bên vị quỷ tang đang yên tĩnh ngồi trên giường kia.
"Phu quân~"
Nghe thấy tiếng gọi nũng nịu này, lại nhìn xem nụ cười không mấy hảo ý trên mặt y, mi mắt An Vũ Hiên liền có chút run run. Trong lòng chắc chắn, đối phương tuyệt đối là có mưu đồ gì đó.
Quả nhiên, nhìn thấy hắn không đáp lời, Miên Dương rất nhanh cũng đã cười hì hì, nói :"Phu quân, ta có chuyện này muốn nhờ ngươi, ngươi chắc hẳn sẽ không từ chối đâu, nhỉ?"
Tiếp tục giữ vững im lặng, An Vũ Hiên chỉ dùng một ánh mắt, ra hiệu y nói tiếp.
"Kỳ thực, cũng không phải là việc khó khăn gì…" Nhận được sự cho phép, cũng không vòng vo gì nhiều, Miên Dương đã trực tiếp nói thẳng.
"Chỉ cần ngươi giúp ta cầm thứ này một lát thôi."
Nói nói, Miên Dương liền đem Lục Bạc đang ở trong hình dạng của một thanh súng lục đưa tới, dùng ánh mắt tràn đầy mong mỏi nhìn chằm chằm vào An Vũ Hiên.
Thế nhưng, làm Miên Dương phải thất vọng rồi, lần này, nhìn xem thứ đồ kỳ quái trong tay y, quỷ tang đã khước từ một cách vô cùng dứt khoát.
"Phu quân…"
Miên Dương có chút không cam tâm mà gọi thêm một tiếng, nhưng phát hiện thái độ của đối phương thật sự là rất kiên quyết, nên không thể làm gì khác hơn, y cũng chỉ có thể vận dụng kế sách dự phòng…
Không chút báo trước, nhanh chóng câu lấy đôi ba sợi tóc của An Vũ Hiên, dưới ánh mắt tĩnh lặng như nước kia, Miên Dương đã lập tức đem mấy sợi tóc này quấn quanh thân súng vài vòng.
Đúng như dự định, ô chứa năng lượng của Lục Bạc rất nhanh cũng đã sáng lên, bắt đầu dự trữ âm khí.
Không biết vì sao, nhìn xem hình ảnh này, Miên Dương liền có một loại cảm giác giống như bản thân đã tận mắt chứng kiến quá trình "thiết bị nạp điện tự động đầu tiên ở Linh Vực" ra đời.
Mà lúc này, ở bên cạnh, không biết bản thân đã vô duyên vô cớ biến thành máy phát điện đa năng, nhưng cảm nhận được âm khí tỏa ra trên người mình đang bị đồ vật này rút đi, An Vũ Hiên liền bất động thanh sắc nhìn chòng chọc vào Miên Dương.
Có chút chột dạ, Miên Dương chỉ có thể thấp giọng giảng giải :"Ta chỉ mượn sợi tóc của ngươi sạc pin một chút mà thôi, sẽ trả ngay đây."
Cũng không biết có hiểu Miên Dương đang nói gì hay không, An Vũ Hiên chỉ trầm ngâm nhìn y một lúc. Sau đó, đã bất ngờ kéo lấy tay y, đem y ôm vào lòng.
Cả người trong nháy mắt rơi vào hố băng, Miên Dương liền rùng mình một cái, có chút giật mình mà vùng vẫy :"Ngươi đang làm gì vậy?!!"
"Sạc pin." Không nhìn vẻ mặt tràn ngập kháng nghị của y, An Vũ Hiên chỉ đạm thanh phun ra hai chữ mà đến chính hắn cũng không hiểu được nghĩa này.
"??????"
Miên Dương cảm thấy chính mình dường như đã bị đối phương trêu chọc, nhưng y lại không có chứng cứ.
"Phu quân, thương lượng một chút, ngươi có thể thả ta ra được không?"
"Không thể, đang sạc pin."
Nhìn xem khuôn mặt không chút biểu cảm, chững chạc đàng hoàng của An Vũ Hiên, thời khắc này, Miên Dương cũng chỉ có một câu muốn nói : SOS! Cứu mạng!
Thật ra, kể từ khi Miên Dương bước chân vào Thạch Đầu Trấn, ba tên người chơi kia cũng đã sớm phát giác ra được.
Chỉ có điều, bọn họ cũng không hành động xốc nổi, thiếu suy nghĩ, mà là lựa chọn trước tiên án binh bất động, suy tính kỹ lưỡng.
"Chúng ta bây giờ còn phải học cách bó tay bó chân như vậy à? Ta đã nhìn qua rồi, bộ dạng của kẻ đó cũng không giống như người chơi lão luyện, khẳng định chỉ là tân thủ…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!