Hà Dương nhìn vật trên tay Phong, ngạc nhiên:
-"Cơm á, sao lạ thế? Mà thôi, tôi không ăn đâu…"
-"Sợ tôi bỏ độc à?"
-"Cũng có khả năng ấy lắm chứ!"
Vẫn còn kiêu, ai ngờ bụng đã réo thành tiếng, Dương ngượng chín mặt.
Phong vừa dơ thanh cơm ra giễu, vừa độc diễn:
-"Những hạt lúa được trồng trên núi, hạt to, chắc khỏe. Người ta mang về, sát lất gạo, rồi ngâm gạo qua đêm nhé. Sau đó trộn với dừa cơm, vừng, đem đổ vào ống nứa, nấu với nước dừa tươi cho tới khi thơm phức…"
Dương nuốt nước bọt, Phong càng kích:
-"Hạt cơm vừa bùi, chấm muối vừng, ăn vào…ngon ơi là ngon…"
Không thể chịu được, Dương giành:
-"Đưa đây!"
-"Không sợ tôi bỏ độc à?"
-"Thôi, sợ gì, thà chết vì độc chứ không chết vì đói, không ăn chắc đêm nay tôi không ngủ được mất!"
Hà Dương giật thanh nứa, dùng tay moi moi từng hạt cơm, lớp trưởng bật cười, giật lấy từ tay bạn, móc trong túi con dao nhỏ, cậu khẽ tách rồi lấy ra.
-"Xòe tay ra!"
-"Làm gì?"
Phong không nói, cậu chỉ bắt lấy tay bạn, thành thục đổ túi vừng lạc ra.
Hà Dương cầm một miếng cơm, chấm chấm.
Ngon thật, ngon chết mất.
Hết thanh thứ nhất, Dương hỏi:
-"Còn không?"
Phong cười, lôi cái túi để trên bậc cầu thanh xuống.
-"Đầy, tha hồ mà ăn nhé …"
Hai bạn trẻ ngồi tìn tĩn ăn hết cả túi.
Cái bụng hai đứa không khác cái trống là mấy.
Đột nhiên, lớp trưởng cầm cổ tay, tim Dương loạn một nhịp, lầm bẩm:
-"Cậu…cậu…định làm gì?"
Cậu ta liếm qua liếm lại, cười hề hề:
-"Ăn hết chỗ vừng, tiếc…hehe…sao, cậu nghĩ tôi định làm gì?"
-"Không có gì…mà sao cậu để dành nhiều cơm lam thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!