-"Cậu ta tưởng đời này anh cần gặp cậu ta chắc?"
Giọng Phong chắc nịch, tay xoa đầu ba phân trọc lóc cay cú.
-"Thôi mà anh, tính chị như thế rồi, anh cứ nhịn đi có phải hay không?"
-"Có phải anh không muốn nhịn đâu…"
-"Anh tính sao?"
-"Sao là sao…"
-"Thì cái tin…tin…giống…Hiếu…ý"
Phong càng giận.
-"Bê đê chứ gì, em cứ nói thẳng…"
Hà Anh cười.
-"Thực ra em thấy vậy cũng tốt, từ ngày tin đó được tung ra, em đỡ phải lo lắng, haizz…"
-"Lo lắng gì cơ?"
-"Không…không có gì…"
Vũ Phong tới lớp, đập cặp tới rung cả bàn, con bàn trên vẫn không nhúc nhích.
Hôm nay nó đi sớm gớm, một Hà Nguyệt Dương chưa thấy trống thì không thấy mặt, nay lại chễm chệ đến trước cả cậu, phải nói, mối hận trong lòng nó cao tới mức nào.
Mình nó hận chắc? Cậu thì không?
Mái tóc tém của nó, cài hai chiếc nơ màu tím, trông ngứa mắt không chịu được!
Cậu đưa chân, với tới ghế nó đang ngồi, đá qua đá lại…
Con bé vẫn yên như tượng.
Cậu bước lên, cầm giẻ lau đi giặt, xóa bảng, sau đó "vô tình" ném trúng điện thoại nó đang đọc truyện.
-"Xin lỗi, nhỡ tay…"
Nó gạt, giẻ lau rơi ra, tiếp tục đọc truyện. Một câu cũng không nói!
Cậu lấy tay, véo nhẹ má nó, sau rồi mạnh dần. Mặt nó đỏ ửng vì vết cấu, nhưng mắt nó vẫn dán vào điện thoại.
Mịa nhà nó, nó gây sự, cậu lôi nó ra nói chuyện, rồi nó gây sự tiếp, cậu chỉ là trả đũa đôi chút, nó lấy cái quyền gì ra, lấy tư cách gì mà dám coi cậu là không khí thế hở?
Càng nghĩ, cậu càng bực, BỰC, BỰC, BỰC!!!
Trống tan trường, cậu chạy thật nhanh ra lấy xe.
-"Đi thôi anh!"
Hà Anh lên tiếng. Cậu cũng lấp lửng:
-"Đúng, đi thôi, không lại phải gặp cái đứa xấu xa đó!!!"
Hà Anh hơi buồn, cô hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!