Chương 45: Lấy đức phục người

Ăn xong bữa ăn khuya, Đường Tuyết trở lại phòng ngủ, vừa buông cặp sách ra liền nhận được điện thoại từ Dụ Ngôn.

Cô cầm lấy áo khoác choàng vội lên người bước xuống lầu. Nhìn thấy Dụ Ngôn đứng dưới đèn đường, thân thể một nửa là ánh sáng một nửa là bóng tối. Xung quanh mọi người đi qua nói đùa, nháo nháo nhiệt nhiệt. Cậu đứng đó tự tạo ra lãnh địa của riêng mình, thanh lãnh cô độc, khác hẳn với thế giới ồn ào bên ngoài.

Thật là kỳ quái, Đường Tuyết gật đầu một cái, rõ ràng bề ngoài Dụ Ngôn cũng không có thanh lãnh, nhưng có những lúc cậu sẽ cho người ta một cảm giác cô độc.

Lúc Đường Tuyết đi về phía cậu, Dụ Ngôn giương mắt thấy cô, nhìn cô cười cười.

Cậu cười một tiếng, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt làm sáng bừng cả khuôn mặt, cái gì mà cô độc thanh lãnh, lập tức tan thành mây khói.

"Có chuyện gì sao?" Đường Tuyết nắm chặt áo hỏi.

Dụ Ngôn nháy mắt một cái, biểu cảm có chút xoắn xuýt, do dự một hồi, nói ra:" Đường Tuyết, tôi cảm thấy Lê Ngữ Băng có chút kỳ quái."

"À, cậu ta vẫn luôn kỳ quái." Đường Tuyết đưa tay chỉ huyệt thái dương của mình:" Chỗ này có vấn đề."

Dáng vẻ nghiêm túc mà lại nói hươu nói vượn của Đường Tuyết khiến cho Dụ Ngôn không biết đây là nói đùa hay thật, liền hỏi:" Anh ấy có hay nổi nóng không?"

Đường Tuyết nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu:" Trong ấn tượng của tôi hình như không có... sao đột nhiên lại nhắc tới cậu ta. Cậu ta làm khó cậu phải không?"

"Không có. Nhưng mà ánh mắt anh ấy nhìn tôi rất kỳ quái."

"Vì cái gì?"

"Tôi không biết."

Đường Tuyết nâng cằm lên nghĩ không biết Lê Ngữ Băng này lại làm loạn cái gì, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được.

Dụ Ngôn quan sát biểu cảm Đường Tuyết một chút, mím mím khóe miệng nói ra:" Đường Tuyết, ngày mai chúng ta không cùng ăn cơm với Lê Ngữ Băng, được không?"

"Hả?" Đường Tuyết khó hiểu nhìn Dụ Ngôn.

"Tôi không muốn cùng cậu ấy ăn cơm, với lại..." Dụ Ngôn cúi thấp đầu, không đối mặt với cô, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn bóng của cô trên mặt đất, nhỏ giọng nói:" Tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu và anh ấy ở cùng nhau."

Đường Tuyết nhìn biểu lộ có chút xấu hổ kia của cậu, càng xem càng động lòng người. Cô cong khóe miệng cười cười nói:" Được rồi, tôi sẽ nói với cậu ấy."

_____

Đường Tuyết cũng cảm thấy quả thật là nên bảo trì khoảng cách với Lê Ngữ Băng. Dù sao nam nữ khác biệt, lỡ bị người khác hiểu nhầm cũng không tốt. Lại nói, không chừng Lê Ngữ Băng cũng có người thích, không thể làm ảnh hưởng người ta truy cầu chân ái.

Thế là Đường Tuyết dùng giọng điệu quan tâm nhắn đến Wechat Lê Ngữ Băng, biểu thị là vì hai bên cân nhắc, chúng ta tốt nhất nên bảo trì khoảng cách, ngày mai cũng không cùng ăn cơm cùng nhau v.v..

Tin được gửi, đợi một hồi cũng không thấy Lê Ngữ Băng nhắn lại.

Đường Tuyết vừa mới chuẩn bị đi tắm, Lê Ngữ Băng lại gọi điện thoại tới.

"Xuống đây." Cậu chỉ nói vỏn vẹn hai chữ.

Đường Tuyết choàng lại áo khoác, lê dép một lần nữa xuống lầu.

Lê Ngữ Băng ôm cánh tay dựa trên cây cột đèn đường, một chân chạm đất, một chân khác uốn lượn chạm đáy cột đèn. Ánh đèn từ trên đầu rơi xuống, khắc họa lên hình ảnh một nam nhân vừa kiêu ngạo lại ẩn chứa sự ôn nhu.

Những tiểu cô nương đi qua ký túc xá cũng nhịn không được nhìn cậu, còn có người nâng mặt thấp giọng hô:" Rất đẹp trai nha."

Lê Ngữ Băng đối với những lời tán thưởng của các nữ sinh kia chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng cảm giác được gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu một cái.

Đường Tuyết vừa trong lầu ký túc xá đi ra, một chân còn đứng không vững.

Lê Ngữ Băng đột nhiên nhìn cô, dưới đèn đường nét mặt của cậu u ám khó hiểu, khiến cô có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, sửng sốt một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!