Chương 42: Cảm động

Đường Tuyết nghĩ là chuyện bát quái kia cuối cùng cũng chìm xuống, không ngờ tới vẫn còn một đại Boss chân chính ở trước mắt.

Buổi chiều, cô vừa đến quán huấn luyện, liền bị Chuẩn huấn luyện viên gọi qua một bên.

Lúc ăn cơm trưa cũng là lúc Chử huấn luyện viên nghe được người khác nói đến sự tình kia, người kia nói xong còn hỏi Chử Hà:" Nghe nói hiện tại Đường Tuyết đó ở bên đội trượt băng của cậu rôi."

Người ta không có ác ý, có thể Chử Hà nghe vẫn như cũ, rất không thoải mái. Thanh niên bây giờ, cũng quá là làm loạn!!!

Lúc này, Đường Tuyết nhìn thấy Chử Hà sắc mặt không tốt, trái tim cũng nhẹ nhàng bị nhấc lên.

"Theo lí thuyết, các em riêng tư sinh hoạt tôi không quản lí, cũng không xen vào." Bộ dáng Chử Hà xem ra là tức giận thật, biểu cảm không có ôn hòa như thường ngày, ngữ tốc cũng nhanh hơn mấy phần:" Thế nhưng Đường Tuyết này, từ chuyện này bên trên tôi có thể nhìn thấy, tâm của em không có ở nơi này, không có ở trượt băng."

Cô cứ như vậy, đâm vào trái tim mà nói, cách đó không xa có mấy bạn học đang nhảy cóc. Bởi vì khoảng cách quá gần, có thể nghe được rõ ràng Chử huấn luyện viên răn dạy, mấy vị bạn học cũng không còn tâm tư huấn luyện, đều vểnh tai nghe hóng chuyện.

Đường Tuyết bị Chử Hà dạy dỗ, nhịn không được giải thích:" Không phải như thế, Chử huấn luyện viên..."

Chử huấn luyện viên ngắt lời cô:" Tôi không muốn nghe giải thích, tôi chỉ nhìn sự thật. Sự thật em la người kém cỏi nhất trong đội trượt tốc độ, tôi là em, khẳng định không còn mặt mũi yêu đương. Còn nói chuyện cùng hai... " Câu cuối cùng này Chử Hà không nói, đến cùng vẫn là bận tâm đến mặt mũi của tiểu cô nương.

Đường Tuyết biết giải thích cũng vô dụng, đành phải nhỏ giọng xin lỗi:" Thật xin lỗi, Chử huấn luyện viên."

"Em không có lỗi với tôi, người mà em có lỗi là Lê Ngữ Băng kìa."

Đường Tuyết đau cả đầu:" Em cùng Lê Ngữ Băng thật không phải là loại quan hệ đó."

"À, vậy tại sao Lê Ngữ Băng lại tự móc tiền túi để em đến huấn luyện ở đội trượt tốc độ."

Đường Tuyết nghe được câu này, ngây ngẩn cả người. Cô ngơ ngác nhìn Chử Hà, lặp lại một lần lời cô nói:" Chử huấn luyện viên, người là nói em có thể đến đội trượt tốc độ là Lê Ngữ Băng đưa tiền ra sao?"

"Mỗi một phân tiền đều là cậu ta bỏ tiền ra."

"Không phải nói, tạm thời trong đội được đệm sao?"

"Làm sao có thể? Trong đội có quy định trong đội. Em cho rằng lúc đó là vì cái gì mà tôi đổi ý? Lê Ngữ Băng cầu xin tôi nửa ngày, cậu ta còn một lần mà trả luôn ba tháng chi tiêu trong đội của em nữa."

Đường Tuyết sững sờ, ánh mắt có chút náo loạn, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chử Hà nhìn cô như vậy, lại có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói ra:" Tóm lại chính là một câu. Đội trượt tốc độ không phải là nơi em có thể tùy tiện tới chơi, tự trả tiền cũng không được. Tôi cho em hai tháng, hai tháng về sau là đến "Đằng liệng cốc", đến lúc đó em trượt không ra chút thành tích nào, vậy thì đến từ chỗ nào thì quay lại nơi đó.

Em.. này, em đi đâu đó?"

Đường Tuyết đã quay đầu chạy.

Chử Hà há to miệng, nhìn bóng lưng phía xa của cô, lâc đầu thở dài:" Vẫn chỉ là một đứa trẻ..." Cô thu hồi ánh mắt, thấy mấy người nhảy cóc quanh đó đều dừng lại, hướng cô nhìn chằm chằm.

"Làm gì đó?" Chử Hà nói:" Ai bảo các cậu ngừng?"

Một bạn nữ sinh trong đó nói:" Chử huấn luyện viên, người thật muốn cho tiểu ốc sên kia đến "Đằng liệng cốc" thật sao? Đến lúc đó thì đúng là ném đi mặt mũi của đội trượt tốc độ Lâm đại."

Mấy người khác liền cười vang.

Chử Hà trở nên đau đầu:" Luyện thêm hai mươi vòng."

Cười vang biến thành kêu rên.

____

Đường Tuyết ra khỏi quán huấn luyện trượt tốc độ, nhanh như chớp chạy đến quán huấn luyện khúc côn cầu, xém chút là đụng phải một người.

Ngô quản lí đang nghe điện thoại, bị cô làm cho giật nảy mình, lấy tay che đi điện thoại, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Đường Tuyết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!