Ăn cơm trưa, Chu Nhiễm nói muốn đưa Biên Trừng đến gần Lâm Đại đi dạo, Đường Tuyết viện cớ phải đến sân băng làm thêm nên cùng bọn họ tạm biệt.
Mấy người tại cổng Sướng Thiên chia tay, mỗi người một ngả. Lê Ngữ Băng cũng muốn đến sân băng huấn luyện, cậu đi cùng Đường Tuyết. Tay phải cậu chùm lên đầu Đường Tuyết, hai người chênh lệch đến hai mươi centi nên việc này cậu làm không cần dùng sức cứ thế tùy ý đặt lên.
Đường Tuyết có chút quýnh quáng, đầu rung lên không kịp thoát
Tay trái Lê Ngữ Băng vung lên hướng Biên Trừng chào " Đi trước, gặp lại sau.". Nói xong cậu đẩy đẩy Đường Tuyết chuẩn bị kéo đi.
Biên Trừng đột nhiên gọi cô: " Đường Tuyết. "
Lê Ngữ Băng cùng Đường Tuyết đồng thời quay lại, Đường Tuyết phát hiện ma chảo trên đầu cô có chút nơi lỏng nên nhanh chóng thoát ra quay lại nhìn Biên Trừng hỏi, " Còn chuyện gì sao?"
" Tôi ngày mai tranh tài cậu sẽ đến xem chứ? "
Đường Tuyết giật giật khóe miệng: "Cậu chả phải biết là tôi ghét nhất môn anh ư."
Sau khi nói xong lời này Lê Ngữ Băng đem đầu cô đẩy trở về, hai người ra ngoài được một khoảng, Đường Tuyết nói:" Này, buông tôi ra được rồi".
Lê Ngữ Băng không có thả cô trái lại lực tay trên đỉnh đầu tăng thêm một bậc, một bên nói:" Xoay trái, rẽ phải, làm chó mù". Sau đó cười cười.
" Bệnh tâm thần."
Đường Tuyết tức điên vén áo muốn đánh người, cậu lại đem đầu cô kẹp tại một đầu cánh tay giữ một khoảng cách, mà tay cậu lại quá dài, kết quả là Đường Tuyết gặp bi kịch, tránh cũng tránh không được, đánh cũng không xong.
Cô quay đầu bỏ chạy ý đồ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của cậu.
Lê Ngữ Băng muốn đuổi kịp cô quả thật dễ như trở bàn tay, thế là chụp lấy đầu cô như hình với bóng. Hai người cư như vậy rong ruổi khắp đường đi, cũng không thèm quản những ánh nhìn xung quanh.
Đường Tuyết chạy đến giao lộ thiếu chút nữa đụng một chiếc xe tuần tra. May mắn Lê Ngữ Băng ở đằng sau kịp thời giữ cô lại.
Cậu dùng sức kéo hai vai cô quay lại, bởi vì quán tính hai người liền như thế va chạm, phía sau lưng cô dán vào ngực cậu.
Có thể là vừa mới chạy nên lồng ngực cậu lên xuống phập phồng, nhiệt lượng cơ thể tỏa ra bừng bừng, cô ở trong ngực cậu cảm thấy rất không tự nhiên, lập túc nhảy sang một bên.
Sau đó trừng mắt với cậu.
Dựa vào chiều cao Lê Ngữ băng, cậu cơ hồ quan sát Đường Tuyết. Khuôn mặt cô lộ ra càng nhỏ, đôi mắt lớn cùng con ngươi trắng đen rõ ràng rất có thần, thời điểm này còn tức giận trừng cậu nhìn đặc biệt giống con mèo xù lông.
" Lê Ngữ Băng, tôi hôm nay tâm trạng không tốt, cậu đừng chọc tôi."
Lê Ngữ Băng vừa rồi bởi vì chạy mà cặp sách rơi xuống cánh tay, lần nữa vung lên vai, nói:"Tôi giúp cậu, một tiếng cám ơn cũng không có? Đồ vô lương tâm."
" Tốt tốt tốt, cảm ơn cậu."
" Quá qua loa".
Đường Tuyết bực bội nắm tóc: "Vậy đến cùng là cậu muốn cái gì?"
Lê Ngữ Băng suy nghĩ một chút, đột nhiên một bên miệng khẽ dắt: " Đêm nay cậu mời tôi bữa khuya."
__________________
Bữa khuya đến nhanh chóng.
Lê Ngữ Băng điểm cả bàn đồ ăn, còn gọi thêm hai bình bia, vừa nhấc mắt thấy Đường Tuyết đang nhìn, cậu hỏi: " Cậu muốn sao?"
Đường Tuyết nhẹ gật đầu.
Thế là có thêm hai bình bia xuất hiện trên bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!