Chương 34: Đoạn thời gian kia

Lúc ăn khuya, cảm xúc Đường Tuyết sa sút rõ ràng. Dụ Ngôn và Lê Ngữ Băng cũng không hiểu đầu đuôi sự tình nên cũng không biết làm sao an ủi cô. Lê Ngữ Băng có ý khuyên cô uống chút rượu, nhưng Dụ Ngôn ở đây nên cũng không nói.

Ban đêm trở ký túc xá, Lê Ngữ Băng nhắn cho Liêu Chấn Vũ một tin.

Lê Ngữ Băng: Biên Trừng là ai?

Liêu Chấn Vũ: Bạn học cao trung, thế nào?

Liêu Chấn Vũ: Là lão đại nói với cậu sao?

Lê Ngữ Băng: Cậu ta sắp tới Lâm đại.

Liêu Chấn Vũ: Vì cái gì?

Lê Ngữ Băng: Tôi cũng không rõ.

Liêu Chấn Vũ: Để tôi hỏi một chút.

Liêu Chấn Vũ tìm bạn học cũ nghe ngóng, cuối cùng thành công thu hoạch tình báo, tranh thủ thời gian báo cáo cho Lê Ngữ Băng: Là vì sắp tới có tranh tài diễn thuyết Anh Ngữ, cả nước quyết định tổ chức ở trường mình. Tôi quên mất, Anh Ngữ của Biên Trưng rất tốt.

Lê Ngữ Băng: Ừ.

Lê Ngữ Băng tra xét bảng giờ giấc diễn thuyết một chút. Tổng quyết sẽ được diễn ra vào buổi sáng ngày kia, hay nói cách khác, người gọi Biên Trừng đó chậm nhất là ngày kia sẽ đến Lâm đại.

Xem ra Đường Tuyết không giống như là sẽ chủ động liên hệ Biên Trừng, cũng không biết người kia có muốn dây dưa hay không?

Lê Ngữ Băng ngồi trên ghế, chân dài trùng điệp, cầm cái cằm trầm tư. Cậu hơi hi hí mắt, ngón tay thon dài vô ý thức chùi môi, nhìn như tên biến thái.

Lão Đặng từ bên ngoài đi tới, nhìn bộ dáng này của cậu, có cảm giác như "Tổng giám đốc bá đạo trầm mê". Thật không phải lão Đặng cậu nói mò, trong tủ quần áo của Lê Ngữ Băng có treo một chiếc còng tay màu đen tình thú, bọn họ đều nhìn thấy. Lần đầu tiên Lê Ngữ Băng mang cái còng tay đó ra, đám bạn cùng phòng đều sợ đến ngây người, chậc chậc chậc, đúng là không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

Kinh ngạc đến ngây người về sau là cảm thấy may mắn, may mắn cậu ta là trai thẳng nếu không....

Liên tiếp hai ngày, Lê Ngữ Băng như người tuần tra, luôn xuất hiện lân cận Đường Tuyết, hành tích thần bí lại khả nghi.

Ngày đầu tiên cậu cũng không phát hiện điểm dị thường, đến giữa trưa ngày thứ hai thì cuối cùng cũng đã tới.

Lê Ngữ Băng ngồi trên xe đạp, đứng ở cách đó không xa nhìn về phía lầu của nam sinh.

Nam sinh thân cao 1m75, đeo một chiếc kính mắt, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, nhìn đậm chất thư sinh.

Lê Ngữ Băng cũng không thể nói là vì cái gì, nhưng mà có một cỗ trực giác mách bảo rằng người này chính là Biên Trừng trong truyền thuyết.

Nhìn nhìn Biên Trừng, lại suy nghĩ lại Dụ Ngôn một chút, Lê Ngữ Băng nhịn không được giật giật khóe miệng, có chút khinh thường, tên kia khẩu vị không chỉ kém mà lại còn chẳng khác nhau.

Đinh linh linh___ chuông tan học vang lên.

Nam sinh kia sửa sang lại quần áo một chút, hướng về phía cổng nhìn quanh.....

Đường Tuyết cùng Hạ Mộng Hoan đang thảo luận sẽ ăn cái gì:" Bún gạo hay là cơm, cơm đi. Thịt kho tàu hay là cá viên, cá viên đi. Còn có..." Lúc đi tới cửa cô ngẩng đầu một cái, bỗng im lặng.

Hạ Mộng Hoan thấy có chút kì quái, nhìn theo ánh mắt của Đường Tuyết nhìn thấy một nam sinh khí chất nho nhã.

Nam sinh đó hướng các cô nở nụ cười, sau đó nói:" Đường Tuyết."

Hạ Mộng Hoan nhón chân lên, lặng lẽ meo meo tiến đến bên tai Đường Tuyết nhìn như con cún nhỏ ngoan ngoãn, cô cũng không biết mình bị trúng tà gì mà gần đây lại đặc biệt lại thích làm như vậy:" Đại vương, mệnh đào hoa của cậu lại tới rồi."

Đường Tuyết bởi vì giải thi đấu ca sĩ mà thành danh, hấp dẫn một nhóm người cho nên gần đây hay có người chủ động đến làm quen, Hạ Mộng Hoan cũng nhìn đến quen mắt.

Nhưng mà đóa hoa đào này lại...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!