Đến trưa, Dụ Ngôn huấn luyện đều không tập trung, trong lòng đè ép tâm sự, luôn luôn thất thần.
Sau khi kết thúc huấn luyện, cậu nhận được một cuộc gọi, là từ một số lạ.
"Alo?"
"Alo. Dụ Ngôn. Tôi Đường Tuyết nè."
Cậu cũng không thể nói vì cái gì, lúc này đột nhiên nghe được âm thanh của cô, trong lòng lại có chút ủy khuất cùng khổ sở, nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.
Ngữ khí Đường Tuyết có chút không có ý tứ nhẹ nói:" Dụ Ngôn, cậu có thể giúp tôi một việc được không?"
"Việc gì?"
"Điện thoại di động của tôi ở chỗ Lê Ngữ Băng, cậu tới lấy giúp tôi, tôi không muốn gặp cậu ta."
Dụ Ngôn nhớ đến tin nhắn lúc giữa trưa đó. Cậu đã cảm thấy rất kì quái, thì ra là của Lê Ngữ Băng nhắn ra... Cái này cũng không khó hiểu.
Tâm tình trong nháy mắt liền vui vẻ.
"Được." Cậu đáp, ngữ khí kiên định, nghĩ nghĩ, cậu cảm giác Lê Ngữ Băng không dễ đối phó, lại hỏi:" Nếu cậu ta không đưa thì làm sao bây giờ?"
"Ừm... nếu cậu ta dám không đưa cho cậu, cậu liền nói cho cậu ta biết, phương thức liên lạc của cậu ta sẽ được treo cùng với quảng cáo . Cậu nghĩ cậu ta có chịu đưa hay không?"
Dụ Ngôn lau trán một cái:"Được."
Hai người lại hàn huyên một lúc, cuối cùng lúc muốn nói tạm biệt, Dụ Ngôn đột nhiên hỏi:" Số điện thoại của tôi, có phải cậu học thuộc rồi không?"
"Đúng vậy, cái này có gì khó đâu."
Số điện thoại của Đường Tuyết và Dụ Ngôn bảy số đầu tiên giống nhau như đúc, chỉ khác bốn số về sau, muốn nhớ kỹ cũng không khó.
Mặc dù không phải việc gì khó, nhưng Dụ Ngôn vẫn là có chút vui vẻ.
Về sau cậu và Đường Tuyết tạm biệt, đi tới quán khúc côn cầu tìm Lê Ngữ Băng. Đúng lúc Lê Ngữ Băng vừa huấn luyện xong, cùng với mấy người đi ra. Đội viên lùn nhất của đội khúc côn cầu cũng vượt qua một mét tám. Dụ Ngôn lẻ loi một mình đứng trước mặt bọn họ, thân ảnh lại tôn lên chút nhỏ nhắn xinh xắn.
"Học trưởng, tôi đến lấy điện thoại giúp Đường Tuyết." Dụ Ngôn cũng không nói vòng vo nhiều.
Lê Ngữ Băng chộp lấy túi, mặt không thay đổi nhìn cậu:" Để cậu ấy tự tới."
"Nếu như học trưởng không đưa điện thoại cho tôi, phương thức liên lạc của cậu sẽ được treo cùng với quảng cáo >."
Dụ Ngôn mặt không biểu cảm tự nhiên mà nói, hiệu quả kinh người, các anh em của Lê Ngữ Băng cười vang một trận, có người thậm chí cười đến gãy lưng rồi, không thể không đỡ lấy bả vai người bên cạnh.
Có người còn nhìn Dụ Ngôn, giơ ngón tay cái:" Cậu thật có gan"
Lê Ngữ Băng không cần nghĩ cũng biết chủ ý này xuất phát từ Đường Tuyết. Cậu cũng có chút bội phục cô. Trong đầu cái tên hỗn đản ấy không biết chứa cái gì, mấy chiêu trò quái thai dùng mãi không hết, cũng có thể coi là thiên phú dị bẩm.
Mà mỗi lần gặp được cô, cậu sẽ không thể khống chế mà bị cô lây nhiễm thành bệnh nhân tâm thần, đấy mới là đáng sợ nhất.....
Cậu mặt buồn rầu, lấy điện thoại cầm tay ra đưa cho Dụ Ngôn.
Lúc Dụ Ngôn nhận điện thoại, Lê Ngữ Băng đột nhiên cong môi cười một tiếng, nói:" Cậu có thể hỏi cô ấy một chút, vì cái gì mà không thể tự mình đi lấy."
"Cám ơn học trưởng." Dụ Ngôn tiếp nhận điện thoại, quay người rời đi.
Các thành viên trong đội tò mò lại gần Lê Ngữ Băng:" Cậu ấy là ai vậy?"
"Tân sinh đội trượt nghệ thuật, nghe nói là một tiểu thiên tài, là niềm tự hào của đội bên đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!