Chương 2: Đường cùng phản kích

Đường Tuyết nhặt được chiếc bút bi đỏ liền dùng chiếc bút này tô tô vẽ vẽ, cô viết 100 điểm vào sách bài tập của mình, rồi viết 0 điểm vào sách bài tập của Lê Ngữ Băng.

Tiếp theo đến lượt sách giáo khoa Ngữ văn của Lê Ngữ Băng gặp họa, bất cứ động vật nào trong ảnh minh hoạ, môi đều bị tô đỏ, ngay cả ếch cũng không tha... Thoạt nhìn rất giống một quyển bách khoa toàn thư về yêu quái.

Chưa hết, cô còn vẽ đồng hồ trên cổ tay Lê Ngữ Băng.

Cô cầm lấy tay cậu, Lê Ngữ Băng vừa giận, vừa khó hiểu, mặt đỏ bừng, nói: "Cậu đừng làm loạn."

"Đừng nhúc nhích, lát sẽ vẽ cái nhẫn cho cậu."

Lê Ngữ Băng giận đến nỗi trợn trừng mắt.....

Cô giáo Triệu phát hiện Lê Ngữ Băng lại lại lại lại bị ức hiếp, có chút đau lòng.

Cho nên hôm nay khi đại hội toàn trường, hiệu trưởng Đường gọi cô lại hỏi thăm tình hình lớp, cô Triệu do dự một chút, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật.

Con gái thầy đúng là Bá Vương...

Hiệu trưởng Đường nghe cô Triệu một năm một mười báo cáo xong, tức giận nổ mũi, chạng vạng hôm ấy về nhà, đánh vào lòng bàn tay Đường Tuyết. Mới đánh một cái, căn bản chưa dùng sức, cô bé đã bắt đầu rưng rưng nước mắt, vô cùng đáng thương.

Hiệu trưởng Đường hận mình vô năng, mới một chút đã mềm lòng.

Ông nghiêm mặt nhìn đứa con gái nghịch ngợm, "Con biết sai chưa?!"

"Biết rồi ạ..."

"Về sau còn dám ức hiếp bạn bè không?"

"Không dám ạ..."

Đường Tuyết không bị đánh tiếp, nhưng vẫn bị phạt đứng.

Đứng ăn cơm, đứng làm bài tập.

Cô vừa làm bài vừa nghiến răng, miệng lẩm bẩm: "Dám cáo trạng hả? Lê Ngữ Băng, cậu cứ đợi đấy!"

...

Hôm sau đến trường, việc đầu tiên Đường Tuyết làm chính là châm chọc Lê Ngữ Băng.

Lê Ngữ Băng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, "Mình không có."

Dĩ nhiên, Đường Tuyết không trông mong cậu thừa nhận.

Trong cơn tức giận, cô ăn hết bánh quy gấu của cậu, uống hết sữa Vượng Tử của cậu. Bữa trưa mọi người cùng nhau ăn cơm ở căng tin, cô lại ăn sạch sườn xào chua ngọt của cậu.

Mà Lê Ngữ Băng không thể không ăn hết rau cần Đường Tuyết vẫn ghét.

Chưa hết. Cơm nước xong, Đường Tuyết kéo Lê Ngữ Băng tới quầy bán quà vặt, bắt cậu mua cho cô một hộp socola trứng Kinder Joy.

Socola trứng Kinder Joy thứ yêu thích nhất của học sinh tiểu học bấy giờ, nó có hình một quả trứng vịt, bên trong là socola và một món đồ chơi bất kỳ, rất thú vị, khuyết điểm duy nhất chính là quá đắt.

Mua socola trứng xong, Lê Ngữ Băng sờ hai đồng xu cuối cùng còn sót lại trong ví, mặt đen sì.

Học sinh tiểu học tiết kiệm tiền dễ lắm ư...

Ngược lại, Đường Tuyết có socola trứng, tâm tình cực tốt, vừa ăn socola vừa nghịch máy bay trực thăng mới mở được, về lớp cầm máy bay trực thăng khoe mọi người xung quanh, nhận được ánh mắt hâm mộ của các học sinh tựa như người chiến thắng.

Đường Tuyết nói với Lê Ngữ Băng: "Mình quyết định tha thứ cho cậu." Dừng một chút, lại bổ sung thêm, "Có điều, sữa Vượng Tử ngày mai phải cho mình uống."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!