Khẩu xương này chưa gặm sạch, vẫn còn rất nhiều dấu răng.
Lê Ngữ Băng dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng Đường Tuyết gặm xương, miệng đầy dầu mỡ.
Cậu lắc bình giữ nhiệt hai lần, khẩu xương lớn vẫn mắc kẹt không động đậy, cậu rất muốn đổ khẩu xương ra, nhưng mấy thứ dầu mỡ đầy dấu răng có cho cậu cũng không muốn chạm vào.
Lê Ngữ Băng cảm thấy, dù có lấy khẩu xương ra thì cậu dùng bình giữ nhiệt này cũng sẽ có bóng ma tâm lý một thời gian dài.
Thậm chí lúc uống nước có thể sinh ra ảo giác như mình đang uống canh xương.
Nghĩ đến đây, cậu dứt khoát ném bình giữ nhiệt vào thùng rác.
Lão Đặng chứng kiến mà đau lòng, thầm nghĩ vị thiếu gia này không sống nổi qua ngày rồi.Từ khi Đường Tuyết tham gia nhóm fan của Lê Ngữ Băng, di động luôn luôn báo tin nhắn. Cô về phòng soát lại lịch sử trò chuyện, phát hiện các cô nàng không chỉ tán gẫu về Lê Ngữ Băng, còn có bát quái, minh tinh, làm đẹp, ẩm thực, linh ta linh tinh.
Đường Tuyết chẳng phát hiện ra tin tức quan trọng nào trong cuộc trò chuyện. Chợt, cô cảm thấy biện pháp tham gia nhóm fan đi biết người biết ta cũng không mấy khả thi.
Lê Ngữ Băng là loại người gì, cô còn rõ hơn những fan này.
Nhóm fan vốn đang nói chuyện son môi, đột nhiên có người đăng một tấm ảnh. Đường Tuyết thấy hình ảnh hơi hơi quen mắt, vừa mở ra nhìn, suýt thì nhảy dựng lên.
Nhân vật trong ảnh chính là cô và Lê Ngữ Băng, hai người mặt đối mặt tọa ngồi trong thư viện tự học.
Đây không phải chuyện mới phát sinh tối nay sao...
Internet bây giờ thật đáng sợ, không chào một tiếng đã chụp ảnh người ta, không tốt lắm thì phải?
Đáng giận hơn chính là, người chụp ảnh ngay cả kính lọc cũng không chỉnh bộ lọc, làn da Đường Tuyết rất đen, ánh sáng ban đêm lại không tốt như ban ngày, chụp ảnh như vậy, hiệu quả vô cùng thê thảm.
Cùng với sự xuất hiện của tấm ảnh, nhóm fan lập tức nổ tung chảo.
[Đây là ai? Cùng Băng Thần của tôi tự học? Tôi không nhìn lầm chứ?]
[Bình tĩnh, cũng có thể là người qua đường, vừa khéo ngồi cùng nhau.]
[Bọn họ quen nhau, tôi thấy cô ấy và Băng Thần nói chuyện.]
[Quen thì sao, tôi và Băng Thần cũng quen nhau đấy.]
[Vậy cậu và Băng Thần đã cùng tự học chưa?]
[Yên tâm, đen thế này đảm bảo Băng Thần sẽ chướng mắt.]
[Băng Thần ngay cả hoa khôi viện ngoại ngữ cũng từ chối thì có thể coi trọng người này không? Các cậu dùng não thử suy nghĩ chút đi.]
[Mấy người đúng là yêu quái.]
...
Một câu chen ngang đã làm xáo trộn hoàn hoàn toàn không khí yên bình trong nhóm, mọi người trầm mặc mấy giây, sau đó các cô ấy nói gì, Đường Tuyết không biết được.
Bởi vì cô bị mời ra khỏi nhóm.
Không được, càng nghĩ càng không cam lòng, Đường Tuyết chìa tay với Hạ Mộng Hoan: "Cho tớ mượn di động một chút, tớ dùng tài khoản của cậu nhắn trong trong nhóm fan của Lê Ngữ Băng, được chứ?"
"Cứ tự nhiên." Hạ Mộng Hoan đưa cô di động, lại hiếu kỳ ngó đầu sang, muốn xem thử Đường Tuyết nói gì.
Đường Tuyết bắt đầu tự biên tự diễn chuyện xưa.
[Tôi biết tôi biết, người này là bạn cùng phòng tôi, cô ấy và Lê Ngữ Băng là thanh mai trúc mã, Lê Ngữ Băng nhớ mãi không quên cô ấy nhiều năm, hiện tại đang quấn quýt theo đuổi cô ấy.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!