Chương 30: Chủ Tử

Trải qua cuộc sống khó khăn gian khổ dưới ách thống trị của Điền ma vương cùng Chiêm ma vương gần một tháng, hôm nay Lê Ý đã quay trở lại cuộc sống công tử con quan giàu sang mục nát.

Sáng nay nó ngủ đến nhàm cả mắt mới tỉnh, ngồi ở mép giường xoay cái eo mỏi nhừ, đầu có cảm giác hơi nặng, hẳn là do ngủ quá nhiều.

Gọi một tiếng xuân lan ở bên ngoài đã bưng thau nước, khăn mặt cùng bàn chải đánh răng vào tận giường. Chốc lát sau ba đứa còn lại bê bữa sáng vào dọn ra bàn.

Sau đó là màn copslay người tàn tật của Lê Ý, bốn con cận thân nô tỳ thay phiên nhau gắp thức ăn đút cho nó, chỉ việc há miệng ra thụ hưởng mỹ nhân ân.

Cuộc sống như lợn này đúng là thứ làm ăn mòn chí anh hùng, bảo sao bọn nha nội mấy nhà khác mới mười ba mười bốn đã chân đi không vững. Mấy năm trước cha chú chúng nó còn phải vào xin Lê Nguyên Long bỏ quân dịch cho chúng. Loại phế vật ấy vào quân ngũ chỉ tổ mất mặt mấy lão già kia mà thôi.

Lại nói, bốn con cận thân nha đầu này đàng nào cũng thành cơ th·iếp của nó, bây giờ đè ra làm gì đó không chừng bà Vân còn mừng. Phải cái chịu ảnh hưởng nặng nề của giáo dục thời đại nào đó, trước mười sáu tuổi không nên phá thân, trước hai mươi ba tuổi không nên quá trầm mê vào mấy trò vui đùa thể xác.

Lê Ý tự dặn lòng mình như vậy, chứ không phải sợ theo gót Lê Công Trứ

- con trai Lê Ê mới hai mươi tuổi đã bất lực khoản kia, năm kia cả Đông Kinh đều biết con trai Tư Mã đại nhân là thằng bất lực.

Đang bày tỏ đồng cảm với Lê Công Trứ thì ngoài cửa có giọng trẻ nít long lanh như chuông bạc.

- Lêu lêu anh Ý lớn rồi còn phải ăn đút.

Nhìn ra ngoài thấy một bé gái chừng sáu bảy tuổi, búi tóc sừng dê, còn bé tí đã mặt hoa da phấn, mắt long lanh ngậm nước, má hồng cằm thon đang le lưỡi nhạo báng nó. Cười hèn mọn xua tay cho bọn nha đầu dọn mâm bát, đoạn sủng ái vẫy tay ra cửa, nó cười nói.

- Điềm, vào đây anh bế.

Bé gái chạy xộc vào lòng nó, Lê Ý bế Lê Điềm lên rồi rảo bước ra vườn sau. Một tay bế một tay nhéo mũi em gái.

- Anh còn nhỏ lắm, vẫn thích được đút cho ăn, chỉ có mi là mau lớn, sắp gả ra ngoài được rồi. Nói coi, Điềm muốn lấy chồng như thế nào đây, anh tìm cho nào, hà hà …

Lê Điềm ngồi trong vòng tay Lê Ý, khoanh tay lại, mặt nhướng lên ra điều chua ngoa lắm.

- Ai mà thèm lấy chồng, về nhà chồng phải hầu hạ bố mẹ chồng này, phải tranh sủng với đám cơ th·iếp này, thật là mệt óc á. Sau này em sẽ ở nhà làm bà cô tổ, đám con cháu anh nhìn thấy em sẽ phải chắp tay vái

"chúng con lạy bà cô tổ ạ".

Biết bao uy phong, đến lúc đó em sẽ học bà cô tổ nhà ta ra vẻ đạo mạo chống gậy muốn đánh đứa nào liền đánh đứa ấy, ha ha ha …

Nhìn em gái chống nạnh ngửa mặt lên trời ra vẻ thiên lão đại, anh Ý lão nhị, cô nãi nãi lão tam, nó chỉ biết đưa tay lên xoa trán.

- Ai bảo với mi về nhà chồng sẽ phải tranh sủng với đám vợ lẽ, cơ th·iếp vậy.

Lê Điềm khinh bỉ liếc xéo Lê Ý ra chiều anh lừa ai vậy.

- Trong sách viết như thế, cái gì mà thâm cung tranh sủng, cái gì mà hậu trạch ám đấu em đều đọc qua á. Với lại mẹ cũng nói không nên để bố cưới cơ th·iếp, nếu không sau này cơ th·iếp hại mẹ mà trở thành chủ mẫu thì anh em ta sẽ khổ lắm, sẽ phải ăn bánh đúc có xương á.

Lê Ý bất lực thật rồi, tự tạo nghiệt không thể sống, các cụ dạy cấm có sai. Ai biểu mấy năm trước nó ngứa tay dạy Lê Điềm biết chữ, em gái nó lại quá thông minh. Chưa đến hai năm đã thông thạo ba ngàn chữ thông dụng, bây giờ đã có thể viết văn câu cú đối từ xứng nghĩa đàng hoàng.

Lại được bà Vân chỉ sợ thiên hạ không loạn tiêm nhiễm thứ tư tưởng méo mó này vào đầu em nó.

Nằm xuống võng để Lê Điềm ngồi trên bụng, nó chậm rãi giải thích.

- Đàn ông có thể nạp nhiều nàng hầu, th·iếp thất nhưng thê (1) thì chỉ có một. Bất kể cưới ai, về nhà chồng thì mi chính là chủ mẫu trong nhà, chỉ cần chăm chỉ quán xuyến việc nhà thì kể cả th·iếp thất xinh đẹp như Tây Thi, quyến rũ như Đát Kỷ cũng không mảy may làm suy chuyển nổi địa vị của chính thê.

Lê ĐIềm trợn mắt nói.

- Lỡ bọn chúng thủ thỉ vào tai chồng em rồi giá hoạ chuyện ác gì đó cho em thì sao?

Lê Ý cười ha hả, nhéo má Lê Điềm chậm rãi giải thích.

- Mi chính là thê được cưới hỏi đàng hoàng, được dâng hương bái tổ tử tế. Còn bọn chúng là cơ th·iếp vào nhà bằng cửa sau, tử tế một chút thì có một bữa tiệc tân phòng, còn không vào nhà không ai biết, xóm giềng chẳng người hay. Nói thẳng ra chỉ có mình mi là vợ của chồng mi mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!