Cung Triều Phụng
Bữa tối đã được cung nữ chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Thẩm Tố Nhi lại chẳng muốn ăn, toàn thân mềm nhũn, mệt mỏi. Nàng quyết định đi tắm qua loa rồi lên giường ngủ. Có điều, nằm trên giường cả đêm, nàng chẳng thể nào chợp mắt. Đây là lần đầu tiên mất ngủ kể từ khi nàng vào cung.
Quyết định đặt cược cả tương lai của mình thực sự quá nông nổi, bởi khả năng giành chiến thắng của bản thân chẳng được mấy phần.
Bây giờ bình tĩnh lại, càng nghĩ nàng càng cảm thấy mình điên rồi.
Trời đã sáng bừng, nàng vẫn nằm bất động trên giường.
Đầu óc u mê, ngày đầu tiên, Thẩm Tố Nhi nhốt bản thân trong tẩm cung, không bước ra ngoài một bước. Ngày tiếp theo, nàng vẫn không cách nào ngủ được.
Tâm trí rối loạn, Thẩm Tố Nhi rất muốn tìm cách để bản thân có thể bình tĩnh lại. Bỗng, nàng nghĩ tới một người, miệng liền nở nụ cười tươi tắn. Tuy rằng thời gian tiếp xúc không dài, lại chỉ gặp nhau có vài lần, thế nhưng toàn thân ngài phát ra khí tiết thuần khiết, ở cùng ngài nàng chắc chắn rất dễ chịu, bình an.
Nàng bật dậy, thay bộ y phục sạch sẽ, ngồi trước gương, trang điểm nhẹ nhàng, che đi nét mặt tiều tụy do mất ngủ, ăn qua loa bữa sáng, sau đó nàng hỏi cung nữ liền biết Mộ Dung Sơ Tuyết ở Mai Viện, cách cung Triều Phụng khá xa. Còn về việc tại sao đường đường một Tam vương gia quyền uy lại không có phủ đệ riêng, ngược lại còn được phá lệ ở lại trong cung, điều này thực khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Thẩm Tố Nhi tuy không có ưu điểm gì lớn, nhưng điều đáng tán thưởng là trước nay không tò mò chuyện riêng tư của người khác, luôn luôn tôn trọng quyền tự do của mọi người.
Do tính cách lười biếng ăn sâu vào tiềm thức, nàng liền lệnh cho người dưới chuẩn bị kiệu đến Mai Viện. Thời cổ đại, cửa thường có hình bán nguyệt, lại làm bằng gỗ, qua khe hở nàng có thể nhìn thấy hoa mai ngợp trời.
Lúc này, Thẩm Tố Nhi lại biết thêm một chuyện, Mai Viện của Tam vương gia chỉ có hoàng thượng, thái hậu mới có thể tùy tiện ra vào, người khác nếu không được phép, nghiêm cấm tới lui làm phiền Tam vương gia tịnh dưỡng. Nàng thân là hoàng hậu, lại đang trong hạn định ba ngày tự do đi lại, nên sau khi để đám cung nữ đứng ngoài liền từ tốn bước vào Mai Viện.
Vừa bước chân qua cửa, nàng đã ngửi thấy mùi hoa mai ngào ngạt, ánh mắt tức thì ngất ngây trước cảnh tượng trước mặt. Thanh tao, ưu nhã, từng đóa mai trong tiết đông tỏa hương thơm ngát, sắc màu tươi tắn đẩy lui không khí ảm đạm, lạnh giá. Giọt sương long lanh khẽ rơi, gió nhẹ thổi qua, rung rinh động hồn, khiến người ta lặng nhìn say đắm, thật đúng là thiên đường giữa chốn nhân gian.
Đi dọc hành lang uốn lượn một lúc, vẫn chẳng thấy tòa lầu đình các, nàng nhẹ dừng bước chân, ngoái đầu nhìn lại, ngoại trừ hai bờ tường cao, chẳng còn thấy cửa vào đâu nữa. May mà ở đây chỉ có một con đường duy nhất tiến vào, không lo bị lạc. Ngước mắt nhìn biển hoa mai rộng lớn, mang theo tâm lí mạo hiểm, nàng tiếp tục bước về phía trước.
Đi một hồi, trước mắt bỗng thoáng đãng hơn nhiều, một lầu các nho nhã, thanh tao xuất hiện.
Xung quanh tòa lầu trồng rất nhiều lan quân tử, có thể thấy chủ nhân nơi này đặc biệt yêu thích hoa lan.
Trong không khí tuyệt đối thanh tịnh, trái tim con người cũng vì thế mà an lành, tĩnh tại.
Mới đến lần đầu, Thẩm Tố Nhi đã cảm thấy vô cùng yêu thích nơi này, thậm chí còn thích hơn cả cung Triều Phụng.
Nàng bước nhanh về phía trước, dưới mai hiên lầu các trước mặt, có đặt một chiếc giường trúc hình chữ nhật. Mới liếc qua, Thẩm Tố Nhi đã thấy lưu luyến không muốn dời mắt.
Trên giường trúc, một thiếu niên tuấn tú đang nằm, ngũ quan hài hòa không tì vết, khiến người đối diện chẳng biết phải dùng từ gì để miêu tả. Cảnh tượng trác tuyệt, lầu các đẹp đẽ, vườn mai thanh tịnh, hoàn toàn hài hòa với dung mạo khuynh thế, khó cưỡng của vị thiếu niên kia. Đây chính là thứ cảm giác khiến người ta không khỏi thầm cảm thán.
Tuyệt mỹ! Tuyệt thế!
Thoáng ngờ bản thân lạc vào chốn tiên cảnh, Thẩm Tố Nhi hoàn toàn chấn động trước cảnh vật trước mắt, trong lòng nảy sinh cảm giác nhẹ nhàng, chỉ sợ hành động ủy lậu của mình sẽ ảnh hưởng tới giấc mộng đẹp của thiếu niên trước mặt. Thật không thể tưởng tượng người thiếu niên từng hung hăng đối đãi với nàng, lúc này khí chất lại cách biệt quá xa, cảm giác hoàn toàn khác lạ.
Bỗng đôi mắt Sơ Tuyết khẽ động, từ từ mở ra, ngài nhìn người mới đến, ánh mắt thuần khiết, tuyệt đẹp…
Chỉ một ánh mắt thôi!
Ngài khẽ lặng người, tiếp đó, bật dậy, đưa tay dụi mắt theo bản năng.
"Tiểu Tố Nhi…" Có phải ngài đang nằm mơ?
Người trong mộng đứng dưới gốc mai, nhìn ngài mỉm cười dịu dàng.
Ngài thoáng ngây người… nhìn nàng si mê, ánh mắt tràn đầy tình ý.
"Tiểu Tam, gặp ta sao lại không chào hỏi gì thế?" Thẩm Tố Nhi bước đến gần Mộ Dung Sơ Tuyết. Trái tim đập thình thịch không ngừng, mỗi lúc tiến gần đến thứ gì tuyệt đẹp, con người ta thật khó tránh được cảm giác hứng khởi, hân hoan. Hơn nữa nhìn xem Sơ Tuyết lúc này tóc buông xõa vai, tóm lại, nhìn từ góc độ nào cũng tuấn mỹ tuyệt thế.
Nghe giọng nàng, Sơ Tuyết hoàn toàn bừng tỉnh, cúi mặt xuống tầm ba giây, khuôn mặt thoáng ửng đỏ. Lúc nãy mình đang nghĩ gì chứ? Không ngờ bản thân lại ngỡ như đang nằm mơ.
Trong lúc Sơ Tuyết đang âm thầm kiểm điểm bản thân, Thẩm Tố Nhi đã bước qua bậc thềm, chuẩn bị tiến đến trước mặt ngài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!