Do việc cãi vã này, Mộ Dung Cảnh liền huỷ bỏ ý định đến cung Thiên Ngọ thỉnh an.
Thẩm Tố Nhi chẳng cỏn tâm trạng muốn ngủ thêm, nhẹ đưa tay lau mồ hôi đã lấm tấm trên trán.
Tiểu Dung thấy hoàng thượng rời khỏi, vội vã chạy vào, lo lắng nhìn Thẩm Tố Nhi, hoang mang hỏi "Tiểu thư, hoàng thượng có làm gì người không?"
"Hả… không." Thẩm Tố Nhi mỉm cười tự giễu. Nói rằng không sợ, hoàn toàn là gạt người, đến tận lúc này nàng mới biết bàn tay mình đã đẫm đầy mồ hôi. "Yên tâm đi, tiểu thư nhà em vẫn chưa ngu ngốc đến độ đó đâu."
Thẩm Tố Nhi thay bộ y phục màu tím, bộ y phục mà nàng mang từ phủ thành chủ tới. Những bộ y phục gấm vóc sang trọng quá đỗi hiện nay hoàn toàn khác xa với quan niệm thẩm mỹ của nàng.
"Nương nương, tại sao người lại không trang điểm? Nói không chừng hoàng thượng sẽ hồi tâm chuyển ý". Tiểu Xuân Nhi có chút bất bình, nương nương nhà nàng là người xinh đẹp tuyệt trần, trang điểm lên chẳng hề kém sắc so với Tiếu quý phi.
Thẩm Tố Nhi nghe vậy mỉm cười chán nản.
Nàng chỉ muốn rời khỏi hoàng cung càng xa càng tốt, làm sao phải cố trang điểm cho xinh đẹp để hoàng thượng hồi tâm chuyển ý?
"Ân điển của hoàng thượng, nương nương nhà các em chẳng có phúc hưởng đâu." Thẩm Tố Nhi đứng dậy, đi vào chính điện. Nếu nàng không nhớ nhầm lúc này bữa sáng đã chuẩn bị xong. Vừa rồi bị Mộ Dung Cảnh doạ cho một trận, tế bào trong não chết không ít, nàng cần phải ăn gì đó để bồi bổ lại. Ăn no rồi, Thẩm Tố Nhi lại giống như mọi khi, bảo người mang giường trúc ra sân, nằm nghỉ dưới bóng cây râm mát.
"Tiểu thư, người… không thấy buồn sao?" Cứ nghĩ tới việc vừa rồi Tiểu Dung lại âu sầu buồn tủi.
"Hả? Tại sao ta phải buồn chứ?"
"Người là hoàng hậu mà."
"Ha ha, ta biết mình là hoàng hậu, đâu cần em phải nhắc!" Thẩm Tố Nhi chớ] mắt, mỉm cười cố ý bẻ cong tâm ý của Tiểu Dung "Tiểu Dung, đừng có cau có mặt mày suốt thế, nếu không sẽ nhanh già lắm đó."
"Em đang thấy lo lắng thay cho tiểu thư đây." Tiểu Dung hoang mang trút hết mọi uất ức kìm nén trong lòng bấy lâu ra "Hiếm khi hoàng thượng mới tới đây một lần, thế mà người lại chọc ngài tức giận bỏ đi. Tại sao người không nhân cơ hội này lấy lòng hoàng thượng? Em đã làm thân với một số cung nữ, cũng nghe thấy một vài lời đồn thổi. Nghe nói, hoàng hậu bị hoàng thượng phế bỏ, bây giờ đang sống vô cùng thê thảm trong lãnh cung. Cứ tiếp tục thế này, tiểu thư, tương lai của người thật khó nói?
Đến lúc đó thì phải làm sao? Lại chẳng có ai có thể giúp được?"
Thẩm Tố Nhi quay sang nhìn Tiểu Dung, búng vào trán nàng ta một cái "Nha đầu ngốc, ha ha. Mặt trời ấm áp, cảnh đẹp trước mắt, tại sao lại phải lo lắng sợ hãi như vậy chứ?"
"Em cảm thấy rất lo lắng, tiểu thư xinh đẹp là vậy, tại sao hoàng thượng lại không yêu thích?" Nàng nhìn Thẩm Tố Nhi trong đáy mắt đong đầy sầu muộn.
"Giai nhân hoàng cung hơn ba ngàn, mỹ nữ thiên hạ khắp nơi, tiểu thư nhà em… ừm, đoan chắc ở nơi này cũng chỉ là người bình thường mà thôi." Nói xong, Thẩm Tố Nhi thấy bản thân vô cùng đắc ý. Có thể nói ra những lời khiêm nhường như vậy, trong cung chẳng có mấy người đâu.
"Làm gì có? Em cảm thấy tiểu thư là người xinh đẹp nhất."
"Nha đầu ngốc, ta lại cảm thấy cả hậu cung này em mới là người đẹp nhất."
"Hưm! Tiểu thư ngoài việc ăn nói linh tinh ra thì chỉ thích chọc ghẹo người khác." Tiểu Dung thẹn thùng trách Thẩm Tố Nhi.
"Khụ khụ…"
Bỗng có tiếng ho khan truyền đến bên cạnh. Thẩm Tố Nhi đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, bất giác ngây lặng cả người.
Ở phía xa, có hai mỹ nữ e lệ tiến tới, tư thái ung dung, phía sau lưng họ có cả năm cung nữ và ba thái giám. Chưa xét đến điểm khác, chỉ nhìn trận thế của đám nô tài theo sau đã đủ khiến người khác thấy áp lực. Suy nghĩ lại, lúc hoàng hậu oai phong nhất, dùng hết nguồn nhân lực cũng chỉ có tầm tám nô tài như vậy mà thôi.
Thẩm Tố Nhi đưa mắt liếc qua người phụ nữ xinh đẹp tuyệt sắc, dáng vẻ ưu nhã trước mặt, chính là Tiếu quý phi nàng đã gặp một lần tại bữa tiệc sáng ở cung thái hậu. Sỡ dĩ Thẩm Tố Nhi ấn tượng với nàng ta là vì mấy câu nói "duyên dáng" của Tiếu quý phi hôm đó.
Mỹ nhân còn lại thì Thẩm Tố Nhi mới gặp mặt lần đầu, ăn mặc giản dị hơn Tiếu quý phi, cảm giác cũng kém sắc hơn nhiều. Nhìn vẻ ngoài yếu ớt, nhợt nhạt, chẳng khác nào một chiếc lá xanh tô điểm cho bông hoa tươi thắm là Tiếu quý phi. Lại dựa vào con mắt thẩm mĩ của người đến từ ngàn năm sau, nàng nhận định mỹ nhân thanh khiết tựa Lâm Đại Ngọc này chính là loại phụ nữ mà đàn ông yêu thích nhất.
Tiếu quý phi đến trước mặt Thẩm Tố Nhi, nhìn nàng bằng ánh mắt bình đẳng, hoàn toàn không hành lễ theo thân phận cao thấp.
Vị mỹ nhân còn lại xem ra rất lễ phép, mỉm cười hành lễ trước Thẩm Tố Nhi, giọng nói dịu dàng tựa gió xuân, khiến người ta không khỏi động lòng "Hoàng hậu nương nương cát tường, thần thiếp Lâm Ngọc Nhi xin thỉnh an người. Khoảng thời gian trước, do sức khoẻ không tốt nên thần thiếp chưa tới đây thăm hỏi người được, mong hoàng hậu đừng trách tội."
Nghe ngữ khí cũng biết nàng xuất thân từ gia đình nền nếp thư hương.
Lâm Ngọc Nhi? Lâm Đại Ngọc? Chỉ sai có một từ, thực đáng tiếc biết bao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!