Chương 31: Vì nàng nguyện từ bỏ thiên hạ

Mọi thứ trong Dịch Lâu vẫn vậy.

Nửa tháng sau, vết thương của Thẩm Tố Nhi đã đỡ nhiều, Mộ Dung Cảnh vẫn tận tâm chăm sóc.

Lúc này, nàng ngồi trước bàn trang điểm, lo lắng sờ vết sẹo trên trán.

Mộ Dung Cảnh nắm lấy bàn tay bé nhỏ đó, khẽ thổi lên vầng trán của nàng "Có phải nàng vẫn thấy đau? Nhìn sắc mặt lo lắng của nàng kìa, không khỏe thì cứ nói ra, có biết không?"

"Không đau, ta không còn đau nữa, chỉ là…" Đôi môi hồng đào của nàng khẽ cong lên.

"Nhóc con, có phải lại nghĩ ra chủ ý xấu nào không đấy?"

Nàng trợ mắt, cảm giác ngài đang yêu thương mình chẳng khác nào một đứa trẻ nhỏ. Có điều càng như vậy, nàng lại càng thấy trong lòng ngọt ngào. Đôi khi, làm một người phụ nữ bé nhỏ ở bên ngài thì có gì không được chứ?

"Ta chỉ đang nghĩ… không biết liệu trên trán có để lại vết sẹo xấu xí không?"

"Phụt! Xấu đi một tí, cũng sẽ an toàn hơn…"

"Ngài nói gì chứ?" Nàng bật cười rồi đấm nhẹ vào ngực ngài một cái. Lúc này chẳng khác nào nàng đang nhõng nhẽo cùng ngài.

Mộ Dung Cảnh khẽ lặng người, ánh mặt hiện rõ vẻ đắm say. Có điều, có một chuyện, ngài muốn thẳng thắn nói cùng nàng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu kia, ánh mắt thầm lặng, hiện rõ tình ý dịu hiền "Đừng có lo lắng, cho dù nàng biến thành bộ dạng thế nào, cho dù già nua răng rụng, ta cũng không chê bai." Nói xong, ngài hôn nhẹ lên vầng trán của nàng.

Trong không khí nồng nàn tình sâu nghĩa nặng, ngọt ngào tựa như mật ngọt, lan cả vào trái tim. Chạm đến nội tâm sâu thẳm, vui vẻ, hân hoan, khiến con người ta hạnh phúc trọn đời.

Nàng lặng người, cố gắng kìm nén giọt lệ hạnh phúc không tuân trào khỏi bờ mi. Có một người tướng công như vậy, đời này kiếp này còn mong gì khác nữa?

Trong đình viện, Hoàng Phủ Dịch bịt mắt lại, đang vui vẻ chơi cùng bọn trẻ. Người đuổi người chạy, họ đang chơi trò bịt mặt bắt dê.

Tiểu Dung đứng một bên quan sát, hai đứa nhóc bây giờ đều quấn chặt lấy chàng.

"Ừm, Mục Nhi và Tình Nhi đang ở đâu thể?"

"Phụ thân, con ở đây này." Đứa nhóc thông minh, bộ dạng lén lút, gian manh, ôm đầu, rón rén vòng ra phía sau Hoàng Phủ Dịch, đưa bản tay bé nhỏ kéo lấy vạt áo của chàng, dáng vẻ đáng yêu.

Học theo đúng cách, Tình Nhi cũng bắt chước theo ca ca.

Hai đưa nhóc, đứa kéo ao, đứa bỏ chạy, chơi đùa vô cùng hứng thú.

Tiếng cười thuần khiết của trẻ nhỏ, ngây thơ mà xán lạn, đã cảm nhiễm vào chàng, đi thẳng vào trong tâm can, dường như dần dần chàng đã quên sạch những tiếc nuối trong lòng, cũng đắp đầy trái tim luôn trống trải, đơn côi. Đột nhiên chàng có một cảm giác, nếu có thể mãi mãi nghe thấy những tiếng cưới này cũng không phải là chuyện xấu.

Tiếp đó, chàng tóm luôn cả hai đứa nhóc rồi nói: "Bắt được rồi! Ha ha!"

Hai đứa trả nép gọn trong vòng tay của chàng.

"Thân người thúc thúc thơm quá!" Giọng nói non nớt của Tình như vang lên, dường như vừa mới phát hiện ra điều gì lớn lao.

Lúc này, Mục Nhi tỏ ra vô cùng đắc ý, hớn hở nói "Điều đó là đương nhiên, người phụ thân ta đương nhiên là thơm rồi, hơn nữa còn rất dễ ngửi."

"Không đâu, muội cũng muốn thúc thúc làm phụ than, phụ thân thơm thơm." Đứa nhóc nép sát người vào Hoàng Phủ Dịch, thực sự muốn đẩy ca ca ra ngoài.

"Muội có phụ thân rồi! Không được phép tranh cùng ta nữa." Mục Nhi giơ cao nắm đấm bé xinh, cảm giác như thể sợ muội muội tranh mất phụ thân của mình vậy.

Hoàng Phủ Dịch mỉm cười, tháo tấm vải đen trên mắt xuống.

"Ca ca, muội đem phụ thân ra đổi với ca ca nhé, được không?"

"Không được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!