Thời gian thấm thoát thoi đưa, như dòng nước vô tình không ngừng trôi chảy.
Đại hôn của hoàng đế, người người, nhà nhà hân hoan, mừng rỡ. Khắp làng trên xóm dưới, đâu đâu cũng treo đèn lồng đỏ cát tường.
Thẩm Tố Nhi mặc y phục tân nương, đầu đội mũ phượng, chẳng khác nào một con búp bê bị dày vò suốt cả ngày trời. Nàng dám chắc, hôm nay là ngày gian khổ nhất kể từ khi nàng xuyên không về thời cổ đại. Than ngắn thở dài, thực sự thương xót cho những người phụ nữ thời này. May mà số lần kết hôn trong cuộc đời có hạn, nên có thể nghiến răng chịu đựng.
Lúc này, nàng đang được bà mối dẫn vào trong để "động phòng".
Hoàng đế, hoàng hậu thành hôn, theo tập tục, động phòng không phải ở tẩm cung mà chính ngay tại căn phòng nơi cử hành hôn lễ, nhằm mục đích hoàn tất lễ tiết ngay trong ngày thành hôn.
Thẩm Tố Nhi được bà mối dắt đến cạnh bên chiếc giường, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, đoan trang chờ hoàng thượng tới mở khăn che mặt. Mấy người phụ nữ đứng cạnh bên nói gì, dặn dò gì, nàng hoàn toàn chẳng để tâm, cũng chẳng nhớ nổi một từ.
Sau khi nghe tiếng cửa đóng lại, xung quanh đột nhiên rơi vào yên tĩnh. Nàng ngồi đó rất lâu, lâu đến độ mông có cảm giác tê dại.
Tiếng bụng sôi vì đói vang lên khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn một chút "Này, Tiểu Dung? Em có đây không?" Giọng nàng vang lên nhưng không có bất kỳ lời đáp.
Thẩm Tố Nhi liền tự đưa ra quyết định, khẽ vén một góc khăn trùm đầu, nàng đưa mắt nhìn ra xung quanh, bất giác thở phào nhẹ nhõm. Phòng nàng đang ngồi khá rộng, tuy nhiên ngoài mấy lớp rèm lụa sang trọng, những móc vàng quý giá cùng lồng đèn dán chữ song hỷ, chiếc đỉnh hương nghi ngút khói thì chẳng còn ai khác.
Nàng vươn vai, ưỡn lưng, sau cùng kéo cả chiếc khăn trùm đầu xuống.
Trên chiếc giường long phụng, có một chiếc chăn hỷ, một đôi gối hỷ đỏ rực được thêu thùa tỉ mỉ, tinh tế, sờ lên thấy mềm mại, trơn tay. Điều thú vị nhất chính là trên đó còn thêu hình ảnh những đứa trẻ dễ thương, béo mập với nhiều vẻ mặt khác nhau. Chắc do người cổ đại mê tín, nghĩ rằng làm vậy với ngụ ý mong muốn con đàn cháu đống.
Nàng vừa đứng dậy, ai ngờ chiếc váy dài quá, mới đi được vài bước đã giẫm phải vạt, ngã một cái, tư thế đặc biệt mất hình tượng… Nàng ngã rất đau nhưng không dám kêu lên thành tiếng, mặt mày nhăn nhó, cố gắng chịu đựng, trong lòng không khỏi than thầm "Ôi mẹ ơi… không phải có câu người gặp hỷ sự, vận mệnh sẽ tốt lên? Vậy sao mình lại xui xẻo thế chứ… hu hu…"
Chiếc mũ phượng trên đầu nghiêng nghiêng ngả ngả, Thẩm Tố Nhi lồm cồm bò dậy, đưa hai tay lên chỉnh một cách tuỳ tiện. Vì trong phòng không có gương, nàng đương nhiên không biết dáng vẻ, khuôn mặt mình lúc này trông tệ đến mức nào.
Vừa định ra ngoài, bỗng nghe thấy tiếng bước chân truyền tới… Nàng vội đội khăn hỷ lên, ngồi ngay ngắn bên giường chờ đợi. Đột nhiên nàng thấy có phần căng thẳng, chốc nữa phải chăng sẽ động phòng? Sẽ không xảy ra vấn đề gì khi phải quan hệ cùng với người mà bản thân không có chút tình cảm gì chứ? Đến lúc đó, liệu nàng có đạp hoàng đế ra khỏi giường theo phản xạ vô điều kiện không?
Khó mà nói trước được…
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Rồi, nàng nhìn thấy đôi bốt vàng được thêu rồng uy vũ. Cả thiên hạ này ngoài hoàng thượng ra thì còn ai có đủ tư cách đi đôi bốt với kiểu dáng và màu sắc thế chứ?
Mộ Dung Cảnh đứng rất lâu, hồi sau mới lạnh lùng lên tiếng "Nàng có phải là Thẩm Tố Nhi?"
"Đúng vậy." Thẩm Tố Nhi đáp.
Thế nhưng Mộ Dung Cảnh chỉ hỏi câu đó rồi chẳng nói thêm lời nào. Rất lâu rất lâu sau, ngài quay người nói "Những lễ nghi ở phía sau không cần phải làm nữa, coi như đã thành lễ, chắc nàng không để tâm chứ?"
"Ừm, không sao hết." Tuyệt vời! Đề xuất của Mộ Dung Cảnh thật hợp ý Thẩm Tố Nhi, bởi lẽ những chuyện phiền phức như vậy, nàng chẳng muốn làm chút nào.
"Theo lẽ thường, chúng ta sẽ phải ở đây đúng ba ngày, sau đó quay về tẩm cung của trẫm một tháng. Trẫm nghĩ, chuyện này cũng miễn đi, nàng có ý kiến gì không?"
"Được, không sao cả."
"…"
"Ba năm sau, trẫm sẽ phế nàng, rồi để nàng xuất cung, nàng cũng không có ý kiến gì chứ?"
"Ba năm?" Nàng thoáng lặng người.
Mộ Dung Cảnh mỉm cười. Để ý một chút là có thể biết ngay, nụ cười vừa rồi của ngài ẩn chứa ý mỉa mai "Hoàng hậu, có phải nàng cảm thấy thời gian ba năm quá dài?"
"Đúng… đúng là có hơi dài." Nếu không có ai gây phiền phức, thì Thẩm Tố Nhi tuyệt đối không ý kiến. Có điều, nếu không có thị phi thì hoàng cung đã chẳng còn là hoàng cung nữa.
Lúc này nếu có người ngoài ở đây, có lẽ họ sẽ rất ngạc nhiên và cảm thấy có phần kỳ quái. Bởi lẽ tục ngữ có câu, "đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng". Khăn trùm đầu còn chưa kéo xuống, rượu hợp cẩn còn chưa cạn ly vậy mà họ đã bắt đầu bàn chuyện phế hậu. Có lẽ tự cổ chí kim, duy nhất có đôi phu thê như họ mà thôi.
Bỗng nàng cảm thấy dường như có một lớp hàn khí vây quanh người, và khởi nguồn của cỗ hàn khí này đến từ người đang nói chuyện với nàng. Toi rồi! Toi rồi! Có phải nàng đã nói sai điều gì? Nàng hoang mang đưa lời giải thích "À… chuyện này… hoàng thượng, thần thiếp chỉ cảm thấy hoàng cung không an toàn lắm. À, không phải… chỉ là sợ phiền phức… À, cũng không phải…" Chết mất thôi, một khi căng thẳng, nàng sẽ càng nói càng khó hiểu, thậm chí có thể khiến mọi chuyện trở nên hỗn loạn.
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hưm một tiếng "Hoàng cung đích thực là không an toàn, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở trong cung Triều Phụng, trẫm đảm bảo ba năm sau nàng có thể lành lặn rời khỏi. Còn nữa… khoảng thời gian này không phải do trẫm định, muốn trách thì phải trách… Hưm, những lời trẫm nói nàng đã hiểu chưa?" Chẳng thèm đợi câu trả lời, ngài lạnh lùng phất áo bỏ đi. Để lại Thẩm Tố Nhi hoàn toàn ù ù cạc cạc, không hiểu tình thế trước mắt ra sao. Thế nhưng cứ tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này chắc hẳn sẽ tiêu tốn rất nhiều tế bào thần kinh, nên, nàng quyết định không nghĩ nữa. Chẳng phải hoàng đế đã nói ba năm sau sẽ để nàng xuất cung sao? Điều này căn bản phù hợp với mong muốn bấy lâu của nàng nên hà cớ gì nàng phải tốn công tốn sức tìm cách thoát thân. Thật là tiện cả đôi đường!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!