Chương 22: Huynh đệ song sinh thầm đọ sức

Sáng hôm sau, sắc trời còn tờ mờ.

Khi cửa cung vừa mở, Trần Thủ một người một ngựa vội vã xuất hiện, đoạt lấy lệnh bài từ tay đám thị vệ, sau đó phi thẳng về phía Mai Viện bởi Sơ Tuyết vẫn chưa dọn vào tẩm cung của hoàng đế.

Cung nữ, thái giám canh giữ bên ngoài, thấy Trần Thủ xuất hiện đột ngột, bất giác lặng cả người.

Trần Thủ cũng thấy có phần ngần ngại, may mà trước giờ giấc ngủ của Sơ Tuyết không sâu. Khi Trần Thủ lại gần, khẽ thì thầm bên tai ngài vài câu, Sơ Tuyết lập tức nhảy xuống giường, gương mặt tuấn mỹ kích động đến độ đỏ hồng lên, vội vã nói: "Mau lên, mau thay y phục để trẫm xuất cung."

Cung Triều Phụng xưa nay là nơi các đời hoàng hậu sinh sống, thế nên trước mắt đây vẫn là nơi Thẩm Tố Nhi ở. Tuy rằng không hợp lễ tiết, trước đó cũng từng có vị đại thần dâng tấu về việc này, thế nhưng Sơ Tuyết thản nhiên đáp, việc riêng của ngài mà họ cũng muốn quản? Vậy thì để cho công bằng, sau này ngài cũng sẽ quản lí việc riêng của họ, ví như buổi sáng các vị ăn gì, buổi tối đi những đâu, tiêu hết bao nhiêu tiền, lấy bao nhiêu tiểu thiếp…

Kết quả, các vị triều thần đó đều im thin thít.

Thẩm Tố Nhi vừa dậy, nghe Sơ Tuyết báo tin, hồn phách tức thì như bay mất, vội vã theo Sơ Tuyết xuất cung.

Bình mình vừa ló, cả hoàng thành đã bắt đầu hoạt động, sức sống bừng lên rạo rực.

Xe ngựa từ trong cung ra đang tiến thẳng về phía Túy Nguyệt Lâu.

"Thật… thật sự đã quay về sao?" Cổ họng Thẩm Tố Nhi như bị thứ gì đó chặn lại, khó khăn lắm mới cất thành lời.

"Đúng thế, Trần Thủ sẽ không gạt chúng ta đâu."

"Có thật không? Ngài ấy đã về?" Đột nhiên, Thẩm Tố Nhi cảm thấy sợ hãi. Liệu có phải nàng đang mơ? Trước kia, nàng đã từng nghĩ tới cảnh tượng ngài xuất hiện vô số lần, thế nhưng không có lần nào giống như thế này.

Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại. Trần Thủ chạy đến trước, cung kinh vén rèm xe.

Khoảnh khắc, Thẩm Tố Nhi thở gấp, sắc mặt trắng nhợt. Trong vô hình, nàng cảm thấy căng thẳng tới mức tê dại, sức lực toàn thân như bị trút hết, lại có cảm giác như thể vẫn còn trong giấc mộng.

"Hoàng tẩu, đừng căng thẳng quá, xuống xe là chúng ta có thể gặp được hoàng huynh rồi…"

"Ừm!" Trái tim Thẩm Tố Nhi đập cuồng loạn không ngừng, nhắm mắt hít một hơi thật sâu sau đó nhẹ bước xuống xe.

Trần Thủ nói khẽ một câu.

Giây phút hai người ngẩng đầu nhìn lên, trên lan can lầu hai, một vị công tử phong độ ngời ngời đang nhìn xuống. Ánh mắt giao nhau, dung nhan quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, con người quen thuộc…

Là ngài!

Là nàng!

Ánh mắt hai người cứ thế đắm đuối, cuốn lại với nhau, chẳng thể tách rời, cứ như thể chủ nhân của chúng đã phân cách ngàn năm. Không thể diễn tả cảm giác trong lòng họ lúc này, càng không thể tả được nỗi nhung nhớ ghi khắc trong tim, bởi lẽ bất cứ lời nói nào cũng trở thành vô nghĩa.

Thẩm Tố Nhi lệ tuôn không ngừng, kích động chạy thẳng vào trong.

Sau một giây bất ngờ, khi Sơ Tuyết và Trần Thủ lấy lại tinh thần, định vào Túy Nguyệt Lâu, ai ngờ, một tiểu nhị nhanh chóng bước ra, khom lưng, mỉm cười nói "Nhị vị đại gia, vị đại gia trên lầu nói xin mời hai vị chờ một lúc, nghe tiểu nhân nói vậy hai vị sẽ tự hiểu thôi." Ánh mắt của tiểu nhị đó vô cùng ám muội, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Sẽ hiểu thôi, sẽ hiểu thôi…"

Sơ Tuyết và Trần Thủ mỉm cười ngần ngại, giả như không đợi thì họ đúng là người không biết thế sự rồi.

Bỗng một thân hình bay vụt từ trên lầu xuống, ánh mắt lo lắng, nhìn ra ngoài cửa hỏi "Tố Nhi đâu rồi?"

Chỉ trong khoảnh khắc, hai người đứng ngoài cửa nãy giờ tột cùng kinh hãi. Định thần nhìn kĩ bên trong, tiểu nhị ban nãy đã hoàn toàn biến mất. Đại đường bên trong nhìn qua là thấy rõ hết mọi thứ. Chỉ là Thẩm Tố Nhi đang ở nơi nào?

"Ta hỏi các người, nàng ấy đâu rồi!" Ánh mắt Mộ Dung Cảnh tối sầm lại.

"Hoàng huynh, lúc nãy hoàng tẩu… đi vào trong rồi, mới được một lúc thôi." Sơ Tuyết hoảng hốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng tẩu mất tích rồi sao?

"Mau hạ lệnh cấm không cho bất cứ ai xuất nhập thành. Lúc này, chắc nàng ấy vẫn ở trong kinh thành thôi."

Một người như vậy, không phải nói biến mất là có thể biến ngay được. Nửa canh giờ sau, cả Túy Nguyệt Lâu đã bị cấm quân vây lại. Tất cả tiểu nhị, chưởng quầy bao gồm cả khách khứa, từ trẻ đến già đều được giải đến trước đại đường, thẩm tra từng người một. Thế nhưng vẫn không tìm thấy người, càng không hỏi thêm được bất cứ manh mối nào hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!