Chương 14: Đêm xuân lạnh giá nợ phù dung

Đêm từ từ buông xuống.

Thẩm Tố Nhi cùng Tiếu Trọng Chi đến tá túc trong một biệt viện.

Nàng đứng trước cửa sổ, ngây lặng người nhìn vào cảnh sắc vườn đêm, tâm tư bay bổng tận đâu đâu.

Cả một buổi chiều, nàng không hề thấy Mộ Dung Cảnh, ngay cả Sơ Tuyết cũng không. Nàng rất muốn hỏi Tiếu Trọng Chi, kết quả, lời ra đến miệng lại chẳng thốt lên được.

Cảnh tượng trên thuyền vẫn in đậm trong tâm trí nàng.

Lúc này, có người đang gõ cửa phòng.

"Ai đấy?" Khách khí như vậy, đoán chắc người tới không phải là Mộ Dung Cảnh.

"Nương nương, là thần." Tiếu Trọng Chi cung kính đáp.

"Mau vào đi."

"Không cần đâu. Thần chỉ muốn đến cáo biệt nương nương mà thôi."

Thẩm Tố Nhi cũng không miễn cưỡng, hiểu được ngài đang cố né phiền phức, đặc biệt là khi hoàng thượng đang ở đây, hơn nữa chỗ hai người lại là một căn phòng ngủ. "Ngài sắp rời đi hay sao?"

"Sáng sớm ngày mai thần sẽ hồi kinh."

"Ồ! Đấy là chỉ ý của hoàng thượng?"

"Đúng vậy! Thần nhận lệnh hộ tống Tam vương gia hồi kinh."

Giây phút Thẩm Tố Nhi sững sờ cả người "Sơ Tuyết? Ngài ấy cũng quay về sao?"

Tiếu Trọng Chi đứng ngoài cửa, đáp lại một câu "Người hãy giữ gìn sức khỏe. Thời gian cũng muộn rồi, thần xin cáo biệt, vẫn còn vài việc cần phải chuẩn bị."

"Đợi chút đã. Ngài có biết Sơ Tuyết hiện đang ở đâu không?"

"Tam vương gia lúc này có lẽ đang ở trong phòng của mình."

"Là phòng nào chứ?"

"Chính là căn lầu người có thể nhìn thấy từ cánh cửa sổ này… có điều, vương gia đang ở cùng với hoàng thượng, nơi đó lại được canh phòng nghiêm ngặt." Tiếu Trọng Chi dường như có ý đưa lời nhắc nhở. Rồi không nói nhiều nữa, ngài quay người rời khỏi.

Nghe tiếng bước chân dần xa, Thẩm Tố Nhi vẫn chưa thoát khỏi cảm giác bàng hoàng kinh ngạc, ở cùng với hoàng thượng, canh phòng nghiêm ngặt? Khoảnh khắc nàng có cảm giác bản thân như bị đẩy ra ngoài rìa. Lẽ nào đây chính là ý chỉ của Mộ Dung Cảnh? Cũng chẳng có gì phải nghi ngờ, người có thân phận cao nhất không phải là ngài sao? Ai có khả năng kháng chỉ của hoàng thượng chứ.

Chỉ là…

Sơ Tuyết ngày mai phải đi rồi, nàng rất muốn gặp ngài một lần, ngay cơ hội nói lời cáo biệt cũng không có.

Hơn nữa, sau này nàng sẽ sinh sống tại đâu. Mà giá như chọn được chỗ ẩn cư, nàng cũng không thể viết thư cho Sơ Tuyết. Mà dù có viết thư, chẳng phải Mộ Dung Cảnh sẽ là người đọc nó trước sao?

Thẩm Tố Nhi nghĩ thông, liền cầm áo choàng treo bên giá rồi bước ra ngoài. Hướng đi của nàng chính là căn lầu nhỏ đối diện.

Có nhiều chuyện chỉ nghĩ thôi mà không hành động thì không chấp nhận được.

Nàng muốn gặp Sơ Tuyết để nói lời tạm biệt. Nhưng liệu nàng có gặp được không? Thế nhưng dẫu được hay không nàng cũng thử cố hết sức mình.

Bên ngoài cửa phòng quả thực có rất đông thị vệ canh gác, vừa thấy Thẩm Tố Nhi, đám thị vệ liền tỏ ra vô cùng khách khí, nhưng vẫn nhất quyết, ngăn nàng đứng ở bên ngoài.

"Ta muốn vào gặp Tam vương gia, liệu các ngươi có thể vào thông báo một câu."

Đám thị vệ quay sang nhìn nhau, lộ vẻ khó xử "Hoàng thượng có chỉ, Tam vương gia tạm thời không thể tiếp khách, mời công tử quay về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!