Chương 13: Những chuyện xảy ra trên sông nước

Ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi. Ngoài sân là một khoảng trắng ngần, trên cành cây, khóm lá vẫn đọng những bông tuyết trắng tinh.

Thẩm Tố Nhi và Sơ Tuyết rời khỏi phủ tướng quân, quyết định đi bằng đường thủy. Nếu ngồi thuyền, họ sẽ tránh được việc mệt mỏi khi phải ngồi xe ngựa, lại có thể thảnh thơi thưởng thức cảnh đẹp hai bên bờ sông. Du sơn ngoạn thủy, còn gì vui bằng?

Thời cổ đại, xuất môn tại ngoại vẫn nên cải dạng nam nhi thì tiện hơn, nghĩ vậy Thẩm Tố Nhi liền cải trang thành một vị thiếu niên phong độ ngời ngời, dung nhan tươi tắn, tuấn nghị.

Chỉ là…

Cây quạt mà Thẩm Tố Nhi cầm trong tay khiến Sơ Tuyết cười ngất.

"Làm sao? Ngài cười cái gì?" Thẩm Tố Nhi không cảm thấy bản thân có điều lạ thường. Nhưng khi thấy Sơ Tuyết cứ nhìn chiếc quạt trên tay mình, lại nhìn sang lớp tuyết dày xung quanh, nàng đột nhiên hiểu ra, cong miệng mỉm cười, che đi sự lúng túng "Chuyện này… ngài đã từng nghe nói chưa? Chiếc quạt là món đồ dùng của các văn nhân nho nhã, dù chỉ là một thứ đồ trang sức… nhưng bốn mùa đều có thể cầm trên tay. Có như vậy mọi người mới biết mình là người có học.

Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, Sơ Tuyết cũng phải cầm một chiếc quạt biết chưa." Yêu cầu biến thái qua chiếc miệng nhỏ xinh của nàng bỗng trở nên vô cùng hợp lý.

Sơ Tuyết ngược lại rất vui vì có thể cùng nàng đi chu du thiên hạ.

Sau khi đã lựa chọn phương tiện xong, hai người ngồi lên xe ngựa, đi thẳng tới bến sông.

Trên xe ngựa, một người có tâm trạng đặc biệt vui vẻ, hân hoan, thi thoảng còn không nhịn được mà ngân nga điệu hát. Hát đến đoạn hứng khởi, thậm chí còn nhún nhảy thân người, đập nhịp vỗ phách, náo nhiệt ồn ào.

Lúc ra tới bến sông, hai người đi thẳng tới chiếc thuyền.

"Mục Hinh, đại ca đã chờ ngài lâu lắm rồi, sao bây giờ mới tới?" Lúc này, một người đàn ông tuấn lãng bước từ trong khoang chính ra. Người đó không ai khác chính là Tiếu Trọng Chi "Lên thuyền nào, hai người muốn đi đâu, để đại ca tiễn các vị một đoạn."

Thẩm Tố Nhi chẳng suy nghĩ nhiều, kéo Sơ Tuyết lên thuyền của Tiếu Trọng Chi.

Chiếc thuyền không phải là tốt nhất, nhưng khá hoa lệ. Gỗ thuyền sáng bóng, các vách ngăn được chạm trổ khắc hoa, rèm treo màu xanh lục. Trên thuyền có phòng ngủ, phòng khách… Thẩm Tố Nhi hiếu kỳ đi thăm thú khắp thuyền một lượt, dáng vẻ cứ như người nhà quê lên thành phố vậy. Hồi sau, nàng cùng Sơ Tuyết, Tiếu Trọng Chi ngồi ở phòng khách thưởng trà.

Chiếc thuyền nhanh chóng khởi hành.

Tiếu Trọng Chi gọi thuyền gia, cùng trên dưới mười nô tỳ, gia đinh đưa theo ra phòng khách, để họ biết mặt Thẩm Tố Nhi và Sơ Tuyết. Ngài còn không quên dặn dò người dưới tuyệt đối không được mạo phạm, thất lễ.

Kể từ khi bắt đầu lên thuyền, Sơ Tuyết vẫn luôn im lặng, sắc mặt không mấy tự nhiên.

Còn Thẩm Tố Nhi muốn nghỉ ngơi một lúc liền đi theo một tiểu nha đầu vào phòng ngủ.

Lúc này, trong phòng khách chỉ còn mỗi Sơ Tuyết và Tiếu Trọng Chi.

"Vương gia, ngài ở ngoài có cảm thấy quen?" Tiếu Trọng Chi mỉm cười đưa lời hỏi, như một câu hàn huyên để phá vỡ không khí im lặng lúc này.

"Cũng bình thường." Sơ Tuyết nhẹ nhàng hồi đáp.

Sau vài câu nói đưa đẩy đầy khách khí, hai người họ lại chìm trong im lặng.

Một lúc sau, Sơ Tuyết ẩn ý sâu xa đưa lời hỏi "Vậy ngài định tiễn chúng ta tới đâu?"

"Cho tới khi nào vương gia hồi kinh mới thôi."

"…"

"Nếu ta đi vài ba năm không quay về thì sao?"

"Vậy Tiếu mỗ sẽ theo hầu ngài ba năm. Mười năm không quay về thì sẽ là mười năm." Câu trả lời thẳng thắn mà dứt khoát.

"Mười năm?..." Ánh mắt Sơ Tuyết hiện rõ vẻ mơ màng. "Mười năm đó quá dài mà cũng quá xa xỉ…"

"Vương gia, người sẽ khỏe lại thôi. Suốt một năm nay không phải rất tốt sao?"

"Sống chết có số, cuộc đời cứ thế này là ta mãn nguyện lắm rồi…" Sơ Tuyết nhẹ cười, không bao lâu sau cũng quay về phòng ngủ của mình. Chiếc thuyền tuy nhỏ, nhưng hoa lệ, thanh nhã, ngoài sách còn có cả đàn và tiêu theo sở thích của Sơ Tuyết. Xem ra, người bố trí chiếc thuyền đã tốn không ít công sức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!