Chương 8: (Vô Đề)

5

Cuộc sống ở thủ đô tốt hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.

Tôi nhanh chóng tìm được một nhà hàng tốt bụng, nhận tôi làm công việc rửa chén.

Mặc dù mỗi tháng chỉ có hai nghìn đồng nhưng đây cũng là số tiền tôi chưa từng thấy trước đây.

Các cô bạn cùng làm với tôi đều cảm thấy môi trường trong tầng hầm không tốt nhiều côn trùng nhưng đây đã là nơi tốt hơn nhiều so với căn phòng trước kia của tôi.

Tôi cảm thấy mọi thứ ở đây đều tốt, làm việc cũng rất nhiệt tình, ông chủ rất thích tôi, ba tháng sau đã tăng lương cho tôi lên ba nghìn đồng.

Mọi thứ đang dần tốt lên.

Chỉ là thỉnh thoảng vào nửa đêm, khi tỉnh giấc, tôi lại nghĩ về bố mẹ ruột mà tôi chưa bao giờ gặp mặt.

Câu nói của Vương Diễm Linh

"không phải ôm về vô ích" rốt cuộc là có ý gì? Liệu bố mẹ tôi không cần tôi, nên bà ta mới ôm tôi đi, hay là...

Hay là tôi bị bà ta lén lút mang đi từ bố mẹ?

Tôi trở mình, nhìn lên trần nhà bẩn thỉu.

Ra ngoài lâu như vậy, ngọn lửa báo thù vẫn chưa bao giờ tắt.

Tôi đã nghĩ ra một kế hoạch trả thù hoàn hảo.

Chỉ là mọi thứ cần thời gian.

……

Tôi bắt đầu làm việc điên cuồng trong tiệm, rửa chén, lau sàn, lau bàn, tôi làm hết.

Khi đầu bếp chính xào đồ ăn, tôi đứng một bên rót nước cho anh ấy, rửa rau, anh ấy cũng sẵn sàng dạy tôi vài chiêu, đến sau này tôi thậm chí có thể thay anh ấy nấu vài món đơn giản.

Lương của tôi đã từ hai nghìn tăng lên bốn nghìn mỗi tháng.

Ban đầu hai người bạn cùng làm có thái độ bài xích tôi nhưng sau khi tôi vô tình tiết lộ rằng tôi đang làm việc chăm chỉ để trả nợ cho gia đình, họ cũng không còn cố tình đối đầu với tôi nữa.

Tuy nhiên, những chuyện này tôi đều không quan tâm.

Tôi không mua gì cả, các bạn ở cùng bôi đủ thứ lên mặt, còn tôi chỉ dùng nước sạch để rửa mặt.

Mùa hè, tôi nóng đến nỗi không ngủ được nhưng tuyệt đối không mở quạt, tiền điện tôi chỉ cần đóng một phần ba.

Tôi không mua trái cây, không ăn vặt, ba bữa ăn đều ở tiệm.

Không phải tôi không muốn, mà tôi cần tiết kiệm tiền.

Cứ như vậy, sau nửa năm, tôi cuối cùng đã tiết kiệm được hơn một vạn đồng.

Tôi chọn một buổi sáng, dùng điện thoại cũ mà chủ tiệm đưa cho tôi để gọi cho Lưu Hùng.

Nhìn vào màn hình điện thoại sáng lên, tôi nghiến chặt răng.

Vương Diễm Linh, Lưu Khánh.

Các người cũng phải nếm thử nỗi khổ mà tôi đã chịu đựng!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!