Chương 16: (Vô Đề)

Nói xong, tôi tắt máy ngay lập tức, rồi đến phòng giao dịch để hủy số điện thoại cũ và làm một số mới, sau đó dùng điện thoại mới đăng ký một tài khoản WeChat mới.

Số này tôi chỉ cho bạn bè biết.

Mấy ngày sau, vào một đêm khuya, tôi bị tiếng chuông điện thoại gấp gáp đánh thức.

Nhấc máy lên, giọng của bạn tôi có chút lo lắng và phức tạp.

"Lai Đệ, Lưu Hùng bị bắt rồi."

Ồ? Tôi lập tức tỉnh táo lại.

"Hôm qua, cả gia đình Vương Diễm Linh bỗng dưng kéo một đám người đến đòi nợ, cậu không biết đâu, bọn họ hung dữ lắm, một chiếc xe tải chở đầy người, mang theo gậy và dao, nói nếu không trả nợ thì sẽ chặt đứt tay Lưu Hùng."

Tôi bình tĩnh gật đầu: Rồi sao?

Bạn tôi gửi cho tôi hai bức ảnh chụp lén trong đám đông.

Lưu Hùng đầy m.á. u bị cảnh sát bắt đi, trên mặt đất là một vũng máu.

Vương Diễm Linh nằm bất tỉnh trên đất, Lưu Khánh mặt mày tái mét, như thể mất hồn, đứng ngây người tại chỗ.

"Thực ra đám người này chỉ định dọa Lưu Hùng thôi nhưng Lưu Hùng lại tưởng là thật, rồi không hiểu sao lại cãi nhau, sau đó không biết sao lại nóng giận, dùng d.a. o trái cây đ.â. m hai người, một người c.h.ế. t tại chỗ, người kia được đưa vào bệnh viện cấp cứu, cũng không sống nổi."

"Cậu ta bị bắt giữ ngay tại chỗ."

"Vương Diễm Linh ngất xỉu được đưa vào bệnh viện nhưng bọn họ chẳng còn gì nữa, nợ nần chồng chất, ngay cả tiền viện phí cũng không trả nổi, hôm đó đã ra viện, bọn họ không dám tìm người thân để nương tựa, mấy ngày qua chỉ có thể ngủ trong một cái chòi trông dưa."

Tôi ngắm một lúc bức ảnh rồi lưu lại.

Bạn tôi do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói:

"Lai Đệ, tôi nghe nói Vương Diễm Linh bảo là cậu đã bảo Lưu Hùng đi đánh bạc..."

"Cậu cố tình đúng không?"

Tôi lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Đêm nay trời rất đẹp, không một đám mây, trăng sáng và tròn.

Bạn tôi dường như hiểu ý tôi, không hỏi thêm nữa.

Cuối cùng, cô ấy nói một câu:

"Sau này cậu hãy sống thật tốt nhé."

Tôi đặt điện thoại xuống, rồi mở lại bức ảnh, trong lòng ngoài sự khoái chí khi trả thù, đột nhiên lại có chút cảm giác trống vắng.

Tôi đã ra ngoài được gần một năm, mấy hôm trước vừa tròn 18 tuổi.

Mười mấy năm đầu đời, tôi chỉ sống trong một gia đình như địa ngục, bị đánh, bị mắng, bị áp bức.

Tôi chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương từ bố mẹ, nên gần như khát khao muốn dùng sự ngoan ngoãn, vâng lời để đổi lấy một ánh nhìn từ họ.

Thực ra, lúc đó tôi giống như một người hoàn toàn bị thao túng, đầu óc bị mù quáng, cứ như muốn làm hài lòng họ đến mức không thể thoát ra được.

Bây giờ nhìn lại, tôi nhận ra trước kia mình thật đáng thương và ngu ngốc biết bao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!