Lâm Hi Vũ thở dài đóng trang web lại.
Đúng vào lúc này, điện thoại của cô vang lên, Lâm Hi Vũ cầm lên xem, là Lục Quân Phong gọi tới.
Lâm Hi Vũ suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nhận.
"Hi Hi, bây giờ em đang ở đâu?"
"Tôi ở nhà."
Lục Quân Phong thở phào: "Xin lỗi Hi Hi, hôm qua anh có việc nên không thể đi đón em, anh đã nhờ anh cả sai trợ lý qua đón em, anh ấy nói hôm qua lúc trợ lý đến thì em ngủ thiếp đi rồi.
Hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?"
Lâm Hi Vũ nhớ tới hôm qua, hình như Lục Quân Đình cũng nói với cô là Lục Quân Phong nhờ anh đi, nhưng Lục Quân Phong lại nhờ anh sai trợ lý nữ đi đón cô, sao anh lại tự đi?
Lâm Hi Vũ cảm thấy hơi khó hiểu, rõ ràng có thể sai trợ lý, tại sao anh lại đích thân đến? Lục tổng trăm công ngàn việc cũng có khi rảnh rỗi như vậy sao?
Lâm Hi Vũ không hề cảm thấy Lục Quân Đình đích thân đi đón là vì có tình cảm với cô.
Cô đến Lục gia nhiều năm như vậy rồi, tổng cộng số lần nói chuyện với Lục Quân Đình không vượt quá năm câu, hai người thật sự không thân quen chút nào, không khác người xa lạ là bao.
Mà người đàn ông như Lục Quân Đình, muốn người phụ nữ nào mà chẳng được, có tình cảm với cô sao? Nghĩ thế nào cũng thấy không thể, Lâm Hi Vũ tự biết thân biết phận.
Có lẽ Lục Quân Đình vừa hay có thời gian nên mới đi đón?
Lâm Hi Vũ nghĩ, nếu như người đến là Lục Quân Phong, hai người cũng có thể phát sinh chuyện đó không? Nếu là xảy ra chuyện đó, cô vẫn muốn cùng Lục Quân Đình, ít ra cô và Lục Quân Đình đều độc thân, sẽ không dính dáng đến vấn đề đạo đức.
Trời xui đất khiến nên mới giúp cô tránh được một trận phong ba.
"Anh Quân Phong, về sau anh đừng gọi điện cho em nữa.
Chúng ta đã chia tay, bên cạnh anh cũng có người khác rồi."
"Hi Hi, anh đã nói rồi, cho anh thêm một chút thời gian, khoảng nửa năm là được rồi.
Nửa năm sau, sự nghiệp của anh ổn định, đến lúc đó anh sẽ ra ngoài tự lập, anh và em sẽ ở bên nhau.
Trước tiên, tạm thời em chịu thiệt một chút.
Em đừng lo, anh và Nghiêm Vũ Đồng chỉ là gặp dịp thì chơi."
"Không có người sẽ luôn đứng yên chờ anh."
"Hi Hi, anh xin em, nếu em từ bỏ, vậy những cố gắng của anh còn có ý nghĩa gì nữa? Em chờ một chút, chờ một chút có được không?"
"Em cũng có cuộc sống riêng của mình, không có nghĩa vụ phải chờ ai.
Chia tay chính là chia tay, em không muốn quay lại, sau này cũng không cần gọi nữa."
"Hi Hi, em đừng tàn nhẫn với anh như vậy."
Giọng Lục Quân Phong vang lên khàn khàn, dường như rất đau khổ.
Lâm Hi Vũ cúp luôn điện thoại, kéo số điện thoại của anh ta vào danh sách đen.
Cô và Lục Quân Phong chia tay đã sắp một tháng, cũng không còn cảm thấy mất mát nhiều nữa.
Thật ra, từ lúc bọn họ ở bên nhau đến khi chia tay chỉ có nửa tháng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!