Lâm Hi Vũ cảm thấy rất bất ngờ, cô chưa từng nghĩ tới Lục Quân Đình sẽ nhẹ nhàng dỗ người khác như vậy.
Thật ra, Lâm Hi Vũ chỉ muốn trút hết ra, trút xong, tâm tình sẽ tốt hơn.
Cô nhanh chóng an ủi mình, cuộc sống sẽ tốt hơn, hiện giờ chẳng qua chỉ là một nấc thang mà thôi, chẳng lẽ lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió? Có lẽ, trải qua chuyện này, cuộc sống của cô sẽ trở nên tốt hơn.
Lâm Hi Vũ lau sạch nước mắt: "Em không sao, chỉ khóc một chút thôi."
Lục Quân Đình thấy cô lau nước mắt liền thở phào, anh ngồi dựa vào ghế, nói: "Em không phải sợ, anh sẽ cố hết sức giúp em."
Lâm Hi Vũ gật đầu, hỏi anh: "Vậy tiếp theo phải làm sao?"
Lục Quân Đình nhìn cô, nói: "Đã không thể phá, vậy cứ yên tâm sinh con ra."
"Có phải nói cho dì Dao không?"
"Chuyện này không giấu được."
Nói cách khác, không chỉ có dì Dao, những người khác trong Lục gia cũng biết?
"Phải nói với gì ấy như thế nào?"
"Nói chúng ta đang yêu nhau, không cẩn thận mang thai."
Lâm Hi Vũ biết Lục lão tiên sinh và Lục lão phu nhân đang thúc giục Lục Quân Đình kết hôn.
Nếu anh nói như vậy, cô còn có con rồi, đến lúc đó, nói không chừng Lục lão tiên sinh sẽ sắp xếp cho bọn họ kết hôn.
Lâm Hi Vũ lo lắng thấp thỏm: "Nếu như đến lúc ấy, bà nội sắp xếp cho chúng ta kết hôn..."
"Vậy liền kết hôn, không phải em cũng không muốn chưa kết hôn mà đã có con sao?"
Nói thế cũng không sai, nhưng nghĩ đến chuyện kết hôn cùng Lục Quân Đình, cô luôn cảm thấy kỳ quái, giữa bọn họ không có tiếng nói chung, hiện giờ cô đang nghĩ đến, nếu về sau kết hôn, ở chung sẽ khó chịu và có cảm giác ngột ngạt.
Cô nghĩ, nếu về sau gặp được người mình thích, người thật sự muốn lấy, đã kết hôn sinh con và chưa kết hôn đã sinh con thì cái nào dễ chấp nhận hơn.
Dù sao cũng đều đã sinh con, không kết hôn có lẽ tốt hơn một chút.
Chẳng bằng trực tiếp nói với người Lục gia, nói đứa bé này chỉ là ngoài ý muốn, đêm đó cô uống say.
Đứa bé này chắc chắn Lục gia cần, cô sinh con xong liền rời đi.
Nếu như Lục gia cần, cô có thể vĩnh viễn không liên hệ với đứa bé này.
"Tạm thời đừng nói đến nữa, để em suy nghĩ một chút."
"Em còn suy nghĩ gì nữa?" Lục Quân Đình hỏi cô.
"Em đang nghĩ có nên nói rõ sự thật không."
"..."
Lục Quân Đình im lặng, sắc mặt anh lạnh hơn mấy phần, nói: "Tốt nhất đừng suy nghĩ quá lâu, bụng không giấu được."
"Em biết rồi."
Lục Quân Đình khăng khăng muốn đưa cô đến viện nghiên cứu.
Lâm Hi Vũ đi làm mấy ngày, đảo mắt đã đến cuối tuần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!