Hận...
Cô tất nhiên hận hắn.
Yêu...
Cô cũng yêu hắn!
Bởi vì yêu cho nên lại càng hận hắn đến tận xương tuỷ.
Tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm như đang gột rửa luôn cả chút mạnh mẽ cuối cùng còn sót lại trong Lô Vỹ Tinh.
Cô khẽ mở mắt ra. Một luồng ánh sáng loé lên.
Trước mắt cô chiếc bàn nhỏ đầu giường, trên bàn là một chiếc đèn ngủ có hình dáng như một bộ váy xinh đẹp đang phát ra tia sáng màu vàng nhàn nhạt, bên dưới chân đèn là một dĩa hoa quả đã gọt sẵn và cả... một con dao gọt hoa quả được đặt ở trên dĩa.
Cô ngồi dậy, khẽ cử động cánh tay, vươn ra cầm lấy cán dao.
Con dao bằng kim loại sáng loáng, mũi dao nhọn hoắt như muốn đâm thủng mắt Lô Vỹ Tinh.
Cô là đứa trẻ mồ côi, cô là đứa trẻ thiếu tình thương, cô là người phụ nữ yếu đuối, và cô... là một kẻ yếu đuối cần được bảo vệ.
Nhưng không ai như thế. Từ trước đến giờ, bất cứ ai xuất hiện trong cuộc đời cô đều là kẻ bất nhân cuồng bá. Dù là Trịnh Liệt hay là hắn đều như vậy.
Không một ai coi cảm xúc của cô ra gì. Không ai quan tâm cô nghĩ gì. Bọn họ chỉ biết thoả mãn bản thân. Bọn họ chỉ cần thấy mình sung sướng, thoải mái thì có thể ngang nhiên chà đạp lên lòng tự tôn, quyền tự chủ và cả... thân thể cô.
Cô không hiểu vì sao Trịnh Liệt lại biệt lập cô với tất cả. Cô càng không hiểu lý do Ninh Kiến Thần lại vô phép vô thiên, coi trời bằng vung kia là gì.
Cô chỉ biết bản thân cô chịu đựng quá đủ rồi. Cô đang mất dần đi niềm tin vào tất cả. Người thân, bạn bè, người yêu.
Cô muốn có một nơi có thể nương tựa nhưng lại không ai có thể cho cô.
Bất chợt nhớ đến Lý Huân Hy vừa nãy đã đỡ cho cô một viên đạn, hai vai Lô Vỹ Tinh run lên. Làn da trắng nõn tràn ngập những dấu vết đỏ tím hoan ái nhẹ nhàng run rẩy.
Khoé mắt cô nóng bừng, hốc mắt cay như vừa bị xát ớt.
Dòng chất lỏng trào ra như sóng lũ, từng dòng từng dòng nối tiếp nhau chảy dài trên khuôn mặt trắng xanh của Lô Vỹ Tinh.
Mắt cô nhoè đi, không nhìn thấy rõ mọi vật ở trước mắt.
Bàn tay cô run rẩy nắm chặt lấy con dao. Một tay cô quờ quạng cầm lấy lưỡi dao.
Lưỡi dao sắc nhọn, vừa chạm vào thì da thịt của Lô Vỹ Tinh đã bị cắt ra, chất dịch đặc quánh tanh tưởi ứa ra.
Nhưng cô không cảm thấy đau.
Ninh Kiến Thần. Có lẽ nào nỗi đau của anh trao cho đã khiến tôi vô cảm với xúc giác?
Cánh môi của Lô Vỹ Tinh cười tự giễu. Nước mắt chảy vào miệng, mặn chát.
Ninh Kiến Thần, Ninh Kiến Thần. Tôi hận anh. Tôi hận anh đến chết. Có là ma tôi cũng sẽ hận anh.
Gào thét, nhưng tiếng nấc lại nghẹn nơi cuống họng. Lô Vỹ Tinh há miệng để có thể hít thở một chút.
Bàn tay Lô Vỹ Tinh siết càng chặt lưỡi dao. Cảm giác như bàn tay mình sắp muốn đứt ra, lúc này Lô Vỹ Tinh mới nhận ra. Hoá ra cô vẫn còn đau.
Đau thật đấy.
Đau như tâm can bị xé nát. Đau đến mức đắng ngắt nơi cổ họng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!