"Kiều An, cậu làm gì trên giường vậy?" Linh Nhi ngạc nhiên nhìn tôi.
Cô ấy run rẩy, chạm vào lòng bàn tay tôi: "Chẳng nhẽ sốt nặng đến độ ngơ người luôn rồi hả?"
"..."
"Kiều An, tớ nói cho cậu biết. Dù tớ với cậu quen nhau lâu rồi, nhưng không biết ai mới là người bình thường nữa? Giờ tớ mới dám khẳng định mình mới là người bình thường đây này." Linh Nhi nhìn tôi, liếc qua cả phần áo trước ngực tôi đang bị hở tung ra.
Cô ấy ngay lập tức e dè: "Ở nhà Tô Minh lâu khiến cậu phát điên vậy hả? Sao cậu lại hở cúc áo ra thế kia?"
Tôi nhìn Linh Nhi, nghẹn lại, không biết giải thích sao. Ngước sang phía bên kia, lại thấy Dương Khải đã biến mất cùng với cái xác của Tô Minh rồi.
Là bạn thân đã quá lâu năm, tôi theo thói quen, ôm chầm lấy cô ấy đầy vụng về. Tôi nâng cằm cô ấy lên, trêu ghẹo: "Nếu em thích, hãy cho ta nụ cười và tình yêu của em."
"Gì trời, em đây đã có người yêu, nên anh đừng tán tỉnh như thế nhé?" Linh Nhi cũng vui vẻ hùa theo.
"Linh Nhi, người yêu cậu là ai?" Tôi ngước lên, thấy Thương Kha đang đứng ngoài cửa. Tôi vô thức nheo mắt lại, đe dọa: "Nếu cậu không khai, xin thề với Chúa có đào cả cái khu này lên tớ cũng phải tìm ra được tên đó."
"Vãi chưởng, mắc gì gặp tên khùng này vậy trời?" Linh Nhi lẩm bẩm, ngoái lại nhìn Thượng Kha. Cô ấy đẩy tôi sang một bên , hất tóc, nhìn thẳng mặt Thượng Kha: "Cậu đang làm gì ở đây vậy?"
"Tớ mang cho cậu chút đồ ăn. Mặc dù cậu đi lại được bình thường rồi, nhưng bác sĩ căn dặn vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn."
Thượng Kha và mẹ Linh Nhi đã chăm sóc Linh Nhi kể từ lúc cô ấy nhập viện. Oái ăm kiểu gì dù mọi người ta đã nói Thượng Kha luôn túc trực bên cô ấy 24/7 mà nhỏ này vẫn không cảm động chút nào.
Tôi khó hiểu. Đôi khi nhìn vào cũng biết Linh Thi rất thích Thượng Kha, nhưng tại sao vẫn đối xử với hắn như vậy?
"Tôi chuẩn bị được xuất viện rồi. Cậu không cần phải ở lại đây nữa đâu. Nếu cậu hỏi lý do tại sao tôi xuất viện thì đó là vì tôi còn có công việc riêng của mình."
"Linh Nhi, cậu..." Tôi chưa dứt lời Linh Nhi đã lườm tôi. Tôi đành phải rút lại lời nói dở dang trong sự nuối tiếc.
Nhìn ánh mắt mất mát trong đôi mắt của Thượng Kha thật tội nghiệp, tôi khẽ thở dài: "Thượng Kha à, Linh Nhi hôm nay không khỏe, cậu ấy đang có tâm trạng tệ nên nói vậy đó. Tớ thấy cậu nên về trước, tớ sẽ cho cô ấy ăn chỗ này."
"Cảm ơn cậu, vậy tớ sẽ đi trước đây." Thượng Kha đưa cho tôi hộp đồ ăn, nhìn Linh Nhi rồi miễn cưỡng rời đi.
Tôi lại thở dài, muốn nói vài lời với Linh Nhi. Khi ngoảnh lại, tôi thấy cô ấy đang nhìn theo phía bóng lưng Thượng Kha đang rời đi với đôi mắt nặng trĩu.
Tôi sốc.
Linh Nhi đang rất buồn và tức giận, tôi chưa bao giờ thấy cô nàng này như vậy từ trước tới giờ. Tôi đã lo lắng, nắm lấy tay cô ấy: "Có chuyện gì với cậu vậy?"
Đôi mắt chớp lấy chớp để cho những giọt nước mắt vơi đi. Cô ấy mỉm cười với tôi, nói: "Không sao đâu, đi thôi, không phải là cậu có thứ gì đó để nói với tớ sao?"
"Được ."
Tôi muốn nói với Linh Nhi về chuyện Tư Quân. Tư Quân vẫn đang nằm trong phòng bệnh. Linh Nhi cùng với tôi tới thăm anh ta.
Hành lang tối và dài đằng đẵng như đêm đó. Mặc dù mọi chuyện đã qua, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi lạnh, vô thức nắm chặt tay Linh Nhi.
"Đây có phải là người đã cứu tớ không?"
Tôi gật đầu không nói gì.
Vì gia tộc họ Tô là gia tộc có tiền có thế, nên Tô Minh đã bố trí cho Tư Quân được ở một khu riêng. Tôi đọc tên của Tô Minh, y tá liền cho chúng tôi vào.
Đây là lần đầu tiên sau khỏng thời gian dài tôi gặp lại Tư Quân.
Khuôn mặt anh ta tái nhợt. Màn hình máy thở được trang bị mọi thứ. Các ống dẫn cắm trên khắp cơ thể đang trong tình trạng tồi tệ.
"Đúng vậy, anh ta tên là Tư Quân, và anh ta là một đạo sĩ." Tôi đã nói với Linh Nhi như vậy trên đường đến đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!