Chương 33: Dương Khải Bị Thương

"Nương tử à, sao em lại khóc thế?"

Giọng nói trầm ấm lại có chút yếu ớt vang lên. Tôi ngước mắt nhìn lên, bỗng thấy một vài vết xước trên khuôn mặt của Dương Khải với những vết thương chảy máu dường như đã khô. Và cũng có một vài vết bỏng nữa. Chiếc áo choàng đen của anh ấy bị rách ở một số chỗ, ngực thì bị cứa bằng dao. Cả người Dương Khải đẫm đầy máu.

Dương Khải dựa người vào chiếc ghế sofa và đưa tay ra, ôm lấy tôi. Anh ấy thì thầm vào tai tôi với cảm giác thoải mái "Em đang rất tức giận phải không, chuyện gì đã xảy ra vậy ?"

Anh đưa tay ra, lau nước mắt cho tôi, nhưng dường như tôi lại càng khóc to hơn. Tôi luôn thấy Dương Khải rất mạnh mẽ. Nhưng thấy anh ấy bị thương như thế này, trông anh ấy thật tệ.

"Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Em thấy anh rất đau? Anh sao không? Có chuyện gì quan trọng sao? À! Đúng rồi. Để em lấy hộp sơ cứu đã. Em phải cầm máu cho anh trước, sau đó chúng ta sẽ đến bệnh viện. Anh đợi em ở đây!"

Tôi hoảng loạn. Bản thân thực sự không biết phải làm gì ngay bây giờ.

Dương Khải khẽ mỉm cười và ôm tôi vào lòng thật chặt đến nỗi tôi không thể rời đi. Giọng nói của anh có chút khàn khàn "Những thứ đó vô dụng với tôi. Đồ Ngốc! Tôi là quỷ, không phải con người"

Tôi sốc, ngã quỵ xuống sàn. Nước mắt tôi tuôn rơi " Vậy phải làm thế nào thì em mới có thể giúp anh được? Trông anh cực kỳ đau đớn"

"Thật lòng mà nói, có một cách có thể giúp tôi phục hồi ngay lập tức nhưng nó sẽ không dễ chịu đối với em đâu"

Tôi lắc đầu, nói "Không sao! Miễn là có cách, em chấp nhận làm bất cứ điều gì"

Dương Khải mím môi lại rồi mỉm cười. Đôi mắt anh ấy sâu thẳm nhưng dần trở nên mềm mại. Anh ấy dựa sát vào người tôi "Cho anh chút máu"

Tôi tự hỏi "Máu?"

"Đúng vậy!"

Tôi thậm chí không nghĩ ngợi gì nhiều. Điều duy nhất trong đầu tôi bây giờ là vì anh ấy, tôi có thể làm bất cứ điều gì. 

Tôi cầm ngay con dao gọt trái cây trên bàn để cà phê, cứa lên da cánh tay của mình. Cánh tay tôi đau nhức nhói. Tôi cắn răng, đưa tay ra trước mặt anh.

Dương Khải có chút sững sờ. Đôi mắt anh ấy phát ra thứ ánh sáng kì lạ. Anh ta đẩy nhẹ trán tôi ra sau, cười khẩy "Tôi hứa sau này sẽ không liều lĩnh như vậy nữa "

Rồi anh ấy cúi đầu gần với vết thương, uống máu.

Tôi ngay lập tức cảm thấy như có thứ gì đó trong cơ thể tôi đang biến mất dần. Tôi đã có cảm giác tràn đầy năng lượng và mạnh mẽ trước đó nhưng ngay giây phút say khi Dương Khải uống máu, tôi lại có cảm thấy yếu đuối và buồn ngủ.

Bỗng nhiên, vết sẹo trên ngực của Dương Khải biến mất một cách thần kì. Thậm chí cả vết thương trên mặt cũng biến mất. Anh ấy dần quay lại trạng thái bình thường ban đầu nhưng dường như còn đẹp trai hơn.

Hóa ra máu của mình lại hữu ích vậy ư?

"Em ổn"

Tôi yếu đuối dựa vào người anh ấy. Dương Khải vẫy bằng một tay, vết thương trên tay tôi biến mất.

Dương Khải nhìn tôi một cách đau khổ, nhẹ nhàng đưa tôi vào vòng tay của anh ấy "Máu của em thật sự rất quý giá nên anh chỉ cần một chút thôi. Em không được phép làm tổn thương bản thân mình lần nữa, nhớ chưa?"

"Nhưng em thực sự lo lắng cho anh... Cứ sợ anh biến mất đột ngột rồi sau đó, để em lại một mình."

Nước mắt tôi bắt đầu tuôn ra. Dương Khải thở dài và hôn lên môi tôi "Anh sẽ không rời xa em, yên tâm đi!"

"Dương Khải, anh đã đi đâu vậy? Sao anh bị thương nặng như vậy chứ?"

"Không sao đâu! Đừng nghĩ gì về điều đó, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn"

"Lần sau?" Tôi nhìn vào Dương Khải, đoán "Có phải anh đi tìm kiếm manh mối về cơ thể của mình rồi sau đó gặp phục kích?"

Dương Khải không nói gì. Tôi tiếp tục nói "Đó có phải là.... manh mối cuối cùng không? Vậy có manh mối nào nhỏ mà dễ tìm hơn không? Nếu có, em sẵn sàng giúp anh"

"Nhưng sau đó, em sẽ phải tham gia vào một thế giới đầy hỗn loạn và nó thực sự đáng sợ, em không sợ đấy chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!