Chương 35: Phá Đám

, Bảo Nam háo hức chụp lấy tay Lạc Tuyết chạy đi.

Lại một lần nữa bị lôi kéo, khẽ nhíu mày, hai tên ngốc này lúc nào cũng vậy a.

Một lát sau, Lee mở cửa vào, trên tay là một cái bánh kem lớn hình bông tuyết được thiết kế tỉ mỉ và tinh xảo kèm theo mấy chữ "Chúc mừng sinh nhật Kim Lạc Tuyết!"

" Lạc Tuyết chúc mừng sinh nhật! Tôi thích em, làm người của tôi nhé "

Im lặng...

Im lặng...

Im lặng...

"Bẹp"

- Chiếc bánh hạ cánh xuống dưới đất...

" BẢO NAM!!!! CÁI TÊN CHẾT DẪM NHÀ NGƯƠI!!!! "

Lưu Cơ! Ông mau lết xác ra đây cho ta!!! "

- Về lại nơi của Vũ Phong. Hắn đang đứng trước một cây đại cổ thụ cao to sừng sững mà nói lớn.

" Ta biết ông ở trong đó, lão già chết tiệc ông mau ra đây! "

- Vũ Phong nhíu mày nói lớn - " Nếu không mau ra đây ta liền một tiếng đem chân nguyên của ông mà hạ thủ. "

" Đừng! Đừng! Có lão đây (〒ó〒)"

Ngay sau đó, từ trong cây cổ thụ, một ông lão với đầu tóc rối tung, quần áo xộc xệch, mặt mày hớt hải đang chạy ra.

Vũ Phong liếc nhìn ông ta, ánh mắt lộ vẻ hài lòng - " Lưu Cơ ông già rồi, làm gì mà chạy hơn ma đuổi thế? "

Còn hơn cả ác ma a! Là đại ma! Đại ma đó nha! Với cả cái mặt ngây thơ vô tội đó là gì? Là ai dọa nạt đòi đốn chân nguyên của lão tôn? Làm lão tôn đang ngủ ngon phải vội vàng chạy ra, mém té lòi họng mấy lần! CMN a

~" Đại Vương chê cười rồi "

- Và tất nhiên là những lời đó Lưu Cơ chỉ dám 'độc thoại nội tâm'... Có thêm 10 cái mạng nữa lão cũng không dám liều mình a! (Cáo: Tội lỗi. Tội lỗi )

" Ta đến đây vì chuyện gì chắc ngươi cũng biết rồi "

- Vũ Phong dựa người vào cây rồi nheo mắt nhìn Lưu Cơ - " Nào Lưu Cơ

- vị thần nắm giữ trí tuệ, người biết tất cả mọi thứ từ tương lai cho tới quá khứ, hãy phun ra hết đi "

" Ách... Chuyện này... "

- Lưu Cơ nghe Vũ Phong nói vậy liền gãi đầu, ánh mắt đảo qua đảo lại, ngập ngừng không biết nói sao.

" Đừng để ta mất kiên nhẫn "

- Vũ Phong nhắc lại - " Mau nói đi"

" Thật ra chuyện là từ 100 năm trước..."

Lần này là trung tâm thành phố, nơi có những đài phun nước tráng lệ được bao quanh bởi những tòa nhà cao trọc trời, một nơi luôn tấp nập người qua lại.

Ngay khi Lạc Tuyết vừa xuống xe, liền có một đám người bu tới, kéo Lạc Tuyết đi tới đài phun nước. Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, những người đứng đó lập tức tản ra, xếp thành hàng và bắt đầu nhún nhảy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!