" Có chuyện gì vậy? "
" Phong ah ~~ "
- Lan Ngọc ngay sau khi thấy người vừa mới tới liền vui mừng bấu lấy chân của hắn.
" Ngọc nhi có chuyện gì vậy? Sao nàng lại ngồi dưới đất? "
- Vũ Phong rút chân ra khỏi móng vuốt của Lan Ngọc rồi ôn nhu đỡ nàng ta lại.
Ngay khi vừa đứng lên, Lan Ngọc lập tức nhào vô ôm cứng lấy Vũ Phong, nước mắt cứ thông tuột như thủy điện Hòa Bình mà ào ào chảy xiết.
" Có chuyện gì? Nói ta nghe? "
- Vũ Phong cười cười nói, ánh mắt vẫn luôn chú ý tới người đang bặm môi chú ý tới con hồ ly đang xù lông xù cánh hậm hực trước mặt.
" Hức hức, Tuyết nhi... Nàng ta... Hức hức... Ta chỉ đang đi dạo mua đồ cho chàng, nàng ta từ đâu tới mặt mày như ma vương chửi mắng ta, rồi còn xô ta té dọa đánh ta nữa... Ô ô... Ta nào có làm gì nàng ta đâu... ô ô "
- Bao nhiêu nước mắt, nước mũi, nước dãi thi nhau ào ào chạy ra "kể tội" Lạc Tuyết.
Bỉ!!!
Không chỉ Lạc Tuyết mà mọi người ở đây đều muốn cười bỉ vào mặt nàng ta!!
Xuất sắc. Điệu nghệ. Chân thật. Tài năng.
Nàng ta thật khiến người ta thán phục! Quả nhiên là tài năng tự dựng, tự diễn thật khiến người ta khinh bỉ đến khó tin!! Nếu ai mà không rõ đầu đuôi đều sẽ chạy vào cái ổ nhền nhện của nàng ta là chắc chắn!
" Ô ô hức hức... Chàng phải làm chủ cho thiếp... không thì... Hức hức... thiếp sẽ không sống nổi nữa... ô ô ~~ "
- Lan Ngọc vẫn rất chuyên tâm vào vở diễn của mình.
" Mẫu thân ơi sao tẩu tẩu đó lại khóc như bò rống như thế trong khi thần tiên tỉ tỉ lại là người bị hại ạ? Con ghét cái tẩu tẩu dã man xấu xa đó!! "
- Một đứa trẻ đứng gần đó kéo tay áo mẫu thân mình nói lớn.
" Bựt. Bựt. Bựt "
Tất cả dây thần kinh mang tên "kiềm chế" của mọi người đứng đó liền như bị đứt hết. Khắp nơi ào lên những trận cười rộ, khinh bỉ như đang đập thẳng vào mặt của "diễn viên tài năng"
- Lan Ngọc.
Lan Ngọc giận đến đỏ mặt tía tai, hai tay nắm chặt vạt áo của Vũ Phong, hai hàm răng liên tiếp ma sát vào nhau kêu "két két".
Nhưng...
Rất tiếc...
Mặt ả ta dày hơn những gì chúng ta nghĩ
" Phong chàng ~~ ô ô... Chàng thấy chưa? Lạc Tuyết ả ta bỏ thuốc hết người dân ở đây rồi ~~ Thật đáng sợ!! Hức hức... Chàng phải làm gì đó đi!! Nếu không thiếp sẽ lo sợ tới chết mất... ô ô ~~"
- Công sức như được gắn thêm dàn âm li, Lan Ngọc rống càng to, càng thảm thiết.
Mọi người ở đây đều đang tự hỏi : Có phải phụ mẫu, thúc thúc, tẩu tẩu, huynh muội, họ hàng xa gần, kể cả hàng xóm láng giềng của nàng ta đều đã chết?
Nếu thật như vậy thì ai cũng đã biết lý do sao rồi ah ~~ Không điếc tai thì cũng thần kinh mà chết
~Lạc Tuyết cười nhạt nhìn màn "sướt mướt mùa ta chia tay" trước mặt. Khinh!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!