Thịnh Kiều cầm điện thoại ngẩn ra vài giây.
Cửa phòng bị Chung Thâm gõ vang, anh ta gọi cô cùng đi ăn sáng, Thịnh Kiều thu hồi suy nghĩ sâu xa, trả lời: "Chờ bộ phim của em đóng máy đi, không thể ảnh hưởng đến việc quay chụp của đoàn phim."
Kiều Vũ đồng ý, dừng một chút, lại nói: "Thịnh Kiều, cá nhân tôi có mấy câu muốn nói cùng cô."
"Anh nói đi."
"Trận chiến này cho dù chúng ta đánh như thế nào thì cũng không thể bảo đảm ảnh chụp sẽ không bị tiết lộ. Nếu có thể, tôi nói nếu, tôi nghĩ cô nên tìm cách lấy được những tấm ảnh đó trước khi khởi tố."
Thịnh Kiều bị người anh trai ngay thẳng của mình chọc cười một chút: "Kiều Vũ, lời này không phải là lời mà một luật sư nên nói."
Kiều Vũ đương nhiên cũng biết, trầm mặc một lát, xấu hổ nói: "Chỉ là đề nghị cá nhân ha."
Tuy chỉ như vậy nhưng Thịnh Kiều vẫn rất cảm động: "Em biết, anh yên tâm."
Cô không phải chưa suy xét qua đề nghị này của Kiều Vũ. Lấy được mấy tấm ảnh gốc rồi tiêu hủy, Cao Mỹ Linh không có nhược điểm uy hiếp cô, đồng nghĩa với việc không đánh mà thắng. Nhưng làm được việc này thật sự quá khó, cô cũng đâu thể hack di động, máy tính, két sắt của Cao Mỹ Linh đúng không? Huống chi cô cũng không biết ảnh gốc được giấu ở đâu.
Trong lòng có chuyện, khó tránh khỏi vẻ mặt có chút rầu rĩ không vui. Thời điểm ăn sáng, Chung Thâm đánh giá cô vài lần, thở dài: "Hôm nay hai người đều làm sao vậy? Cô như vậy, Phó Tử Thanh cũng như vậy."
Thịnh Kiều cắn một miếng bánh bao: "Phó Tử Thanh làm sao vậy?"
"Không biết chọc phải ai, sáng nay một loạt account marketing bịa đặt cậu ta ngoại tình lúc học đại học. Công ty quản lý của cậu ta lên tiếng bác bỏ tin đồn cũng không được, bây giờ tìm tên Phó Tử Thanh chỉ toàn tin hắc cậu ta, tố cáo đều tố cáo không được."
"Bác bỏ tin đồn là được, người tin tưởng cậu ấy trước sau cũng sẽ tin tưởng. Còn những chuyện bịa đặt trên Weibo thì nói đoàn đội của cậu ấy viết chương trình tự động báo cáo không phải là được rồi sao."
Chung Thâm nhìn cô bằng biểu tình cô đùa tôi à: "Cô nói viết chương trình là có thể viết sao? Còn tự động báo cáo, việc đó có khác gì phá tường lửa và chương trình vận hành của Weibo, bóp méo số liệu đâu?"
Thịnh Kiều sửng sốt một chút: "Tôi nghĩ việc đó rất đơn giản."
"Nếu thật sự có người có thể viết chương trình tự động báo cáo, vậy người đó chắc cũng có thể trực tiếp hack chương trình chính của Weibo, trực tiếp gây rối mạng Sina*. Trình độ này, hẳn là hacker đứng đầu trong nước."
(*) Sina Weibo là một trang mạng xã hội dạng tiểu blog của Trung Quốc, cũng tương tự như Twitter hay Facebook. Đây là một trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc, thu hút trên 30% người dùng mạng, với một mức thâm nhập thị trường cũng giống như những gì Twitter đã tạo dựng ở Mỹ.
Vừa nói hết lời, anh ta phát hiện Thịnh Kiều phía đối diện đột nhiên run lên.
Chung Thâm kỳ quái nói: "Cô run gì vậy?"
Thịnh Kiều chợt đứng lên, cơm sáng cũng không ăn: "Tôi đi gọi điện thoại, anh từ từ ăn, lúc đi phim trường nhớ mang theo hai cái bánh bao cho Phó Tử Thanh."
Cô chạy một đường về phòng khách sạn, mở máy tính ra, gửi tin nhắn cho Vượng Tử: Vượng Vượng, cậu đang làm gì?
Vượng Tử luôn trả lời rất nhanh: Đi học nha, làm sao vậy hội trưởng? Có nhiệm vụ sao?
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Hội trưởng hỏi cậu chuyện này, cậu phải thành thật trả lời.
Vượng Tử: Được, tuyệt đối thành thật.
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Cậu có thể hack máy tính di động của người khác, thực hiện thao tác cắt bỏ văn kiện không?
Vượng Tử: Hội trưởng chị muốn làm gì?
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Trả lời chị!
Vượng Tử: Có thể. Nhưng chuyện này trái pháp luật mà, em không làm chuyện trái pháp luật.
Tiểu Kiều muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ: Buổi chiều cậu có khóa học không? Chúng ta gặp mặt đi.
Vượng Tử: Hội trưởng, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chị như vậy em rất loạn đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!