Chương 6: Là lỗi của thế giới này

Đã từng là người thân thuộc nhất nhưng bây giờ lại dùng ánh mắt xa lạ và cảnh giác nhìn mình, Thịnh Kiều cảm thấy đầu lưỡi đắng ngắt. Trước kia Kiều Vũ luôn mắng cô truy tinh não tàn, nhưng anh sẽ vì giúp cô cướp vé vào buổi biểu diễn của Hoắc Hi mà động viên toàn bộ công nhân viên trong văn phòng luật sư.

Tuy ngoài miệng không nói nhưng thực ra anh luôn đau lòng em gái mình chịu thiệt thòi.

Những điều này Thịnh Kiều đều biết, cô từng rất cảm tạ cha mẹ và ông trời đã ban cho cô một người anh trai như vậy, nhưng hôm nay người anh trai này lại bị ông trời thu hồi. Cô không sợ thiên đại ủy khuất, chỉ là cô bây giờ không thể bổ nhào vào lòng anh khóc lóc kể lể làm nũng.

Thịnh Kiều cúi đầu châm trà cho anh, ép nước mắt quay ngược trở lại, hít sâu hai hơi rồi mới chậm rãi mở miệng: "Em đã nói trong điện thoại, em có vấn đề liên quan đến pháp luật cần anh cố vấn."

Kiều Vũ nhìn cô vài lần, phát hiện thần thái của cô không giống giả bộ, nhẹ nhàng thở phào. Chỉ cần là công việc thì không thành vấn đề, anh ta không phải chưa bao giờ giúp minh tinh xử lí vấn đề tranh cãi kinh tế.

Anh ta thả lỏng: "Nói tình huống của cô."

Thịnh Kiều từ trong túi xách lấy ra một phần văn kiện đưa cho anh ta, "Trước tiên anh nhìn thử cái này."

Kiều Vũ vừa nhận đã thấy đây là một phần hợp đồng hợp tác của nghệ sĩ, anh ta bắt đầu lật xem, càng xem càng khiếp sợ, cuối cùng cũng không nhớ đến lễ nghi công tác: "Trời ạ, sao cô lại đi ký chính thức loại hiệp ước này?"

Thịnh Kiều thở dài, lấy di động ra, "Nghe tiếp cái này đi."

Đó là đoạn ghi âm buổi chiều cùng với Cao Mỹ Linh.

Kiều Vũ nghe xong cả kinh đến cằm muốn rơi xuống. Đây là loại bí mật gì vậy? Các cô ở giới giải trí đều loạn như vậy sao?

Thịnh Kiều bất đắc dĩ cười một chút, uống một ngụm trà nóng ổn định cảm xúc: "Để em tổng kết giúp anh. 5 năm trước ba em vì thích đánh bạc mà thiếu bọn cho vay nặng lãi ba trăm vạn nên đã nhảy lầu tự sát, bọn cho vay nặng lãi tìm em và mẹ đòi tiền, em không có tiền, bọn họ trói em đi chụp ảnh nude. Người đại diện hiện tại của em, Cao Mỹ Linh, giúp em trả ba vạn, đổi lấy phần hiệp ước bất bình đẳng này. Hiện tại em muốn giải ước, Cao Mỹ Linh dùng ảnh nude uy hiếp em.

Em tìm anh vì muốn biết, em có thể sử dụng thủ đoạn pháp luật bảo hộ mình không?"

Kiều Vũ vẫn còn trong giai đoạn khiếp sợ.

Thịnh Kiều cũng không vội, hết một ấm trà, cô lại pha thêm một ấm nữa. Rốt cục thì Kiều Vũ cũng lấy lại tinh thần, nhíu mày hỏi cô: "Cô cứ như vậy đem những việc này nói cho tôi? Không sợ bị truyền ra bên ngoài hay sao?"

"Nếu em đã tìm anh thì chắc chắn sẽ trăm phần trăm tín nhiệm anh. Em đã nói, ngoại trừ anh, em không tin tưởng bất kì ai."

Tuy rằng không biết sự tự tin không thể hiểu được của cô đến từ nơi nào, nhưng được một người tín nhiệm vô điều kiện như vậy, trong lòng Kiều Vũ vẫn có chút cảm động.

Thịnh Kiều đưa một phần văn kiện khác qua: "Đây là bản văn tự của đoạn ghi âm kia."

Kiều Vũ đem hai phần văn kiện đọc lại lần nữa, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng: "Cô muốn làm thế nào? Trực tiếp giải ước, hay vẫn ở lại Tinh Diệu, chỉ là thay đổi điều khoản của hiệp ước?"

Thịnh Kiều không chút do dự: "Giải ước."

"Vụ kiện này chúng ta có khả năng thắng." Ngón tay Kiều Vũ điểm điểm hợp đồng, "Thời điểm kí loại hiệp ước bất công bằng này, đối phương sử dụng thủ đoạn lừa gạt, hiếp bức để cô ký hiệp ước, trái với ý muốn tự do của cô, nói đến pháp luật thì phải hủy bỏ hợp đồng. Hơn nữa đối phương sử dụng ảnh nude uy hiếp, đã cấu thành tội danh xâm phạm danh dự và tổn hại nhân phẩm."

"Nhưng mà.." Đầu đề câu chuyện vừa chuyển, anh ta nhìn về phía Thịnh Kiều: "Một khi nói đến kiện tụng, quản lý công ty cô tất nhiên không ngồi chờ chết. Cô... chuyện ảnh nude cũng nhất định bại lộ. Nếu công ty tính toán cá chết lưới rách, công bố những ảnh chụp đó, chúng ta không có chứng cứ chứng minh đối phương là truyền thông Tinh Diệu. Bởi vì những ảnh chụp này không phải do Tinh Diệu chụp mà là do chủ nợ cho vay nặng lãi của cô chụp.

Bọn họ hoàn toàn có thể nói, năm đó chủ nợ chưa tiêu hủy ảnh gốc, ảnh chụp là bọn chủ nợ tiết lộ ra ngoài."

Kiều Vũ nhíu mày nhìn Thịnh Kiều: "Cô đã suy xét đến những hậu quả đó rồi sao?"

Không muốn làm minh tinh, nhưng vẫn phải muốn làm người.

Có thể tưởng tượng, một khi ảnh nude bị tiết lộ, cô sẽ phải đối mặt với tai họa gì. Anti

-fan của cô, người qua đường có ấn tượng xấu với cô, thủy quân công ty mua để bôi nhọ cô, từng người từng người, cũng đủ đạp cô vào vực sâu, cả đời không thể trở mình.

Cô lẻ loi một mình, không được che chở, đi con đường pháp luật này cũng như đang giẫm trên lưỡi dao. Một đường chảy máu đi đến thắng lợi, cuối cùng máu chảy cạn, nửa cái mạng, giành được tự do nhưng không còn cái gì.

Thịnh Kiều cúi đầu nhìn nước trà lấp loáng trong tách trà sứ trắng.

Thật sau sau, ngẩng đầu cười với Kiều Vũ: "Đánh đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!