Mở cửa, nhìn thấy cảnh sát đứng bên ngoài, Cao Mỹ Linh ngây ngẩn cả người.
Hai anh cảnh sát cũng sửng sốt. Ban đầu nhìn địa chỉ của một tiểu khu xa hoa, bọn họ còn tưởng đây là nơi ở của một bà già quý tộc sống trong nhung lụa. Nhưng trước mặt họ bây giờ là một người phụ nữ gầy còm, bởi vì quá gầy nên xương gò má nhô ra khiến khuôn mặt càng thêm hốc hác, nhìn vào có nét khắc nghiệt dọa người.
Cảnh sát đưa giấy chứng nhận, thông báo ý định, sau đó lấy ảnh chụp của Thịnh Kiều, hỏi bà ta có nhận biết hay không.
Như thế nào không biết chứ, có hóa thành tro vẫn nhận ra được. Là cô ta, nên bà ta mới bị công ty sa thải, thanh danh rớt thảm, trong giới đại diện bị người ta tránh như tránh tà, ngay cả bạn bè cũng xa lánh không ai dám lui tới. Cao Mỹ Linh hiện giờ giống như chuột dưới cống không dám ló đầu ra ánh sáng, hiện giờ chỉ có thể sống qua ngày dựa vào tiền kiếm được nhờ áp bức Thịnh Kiều mấy năm qua, không có việc mới, cũng không nghĩ đến chuyện đi xã giao.
Tin tức mỗi ngày đều thấy hình ảnh của Thịnh Kiều, sau khi rời khỏi bà ta, Thịnh Kiều giống như càng ngày càng hồng.
Cao Mỹ Linh mỗi ngày đều đếm số lượng fan của Thịnh Kiều, cứ nhiều thêm một fan là bà ta lại hận Thịnh Kiều thêm một bậc. Thịnh Kiều càng hồng, bà ta càng hận. Bà ta vẫn đang chờ một cơ hội, cơ hội để kéo Thịnh Kiều từ trên cao rơi xuống địa ngục, khiến cho cô tan thịt nát xương vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Nhưng bà ta chỉ mới mưu tính, còn chưa bắt đầu hành động, vì sao cảnh sát đã tìm tới cửa rồi?
Cho đến lúc cảnh sát đưa tấm hình chụp lốp xe lủng, Cao Mỹ Linh mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Dò hỏi gần nửa giờ, sau đó cảnh sát rời đi. Cao Mỹ Linh khóa cửa, kéo màn, gấp gáp lấy di động gọi cho một dãy số.
Khoảng 3 tiếng reng, đầu dây bên kia mới có người nhấc máy, giọng điệu không kiên nhẫn.
"Bà lại muốn cái gì?"
Cao Mỹ Linh lạnh lùng nói.
"Chuyện của Thịnh Kiều, có phải do ngươi làm hay không?"
"Chuyện gì? Đ-… bà đừng có ngậm máu phun người."
"Nhạc Thư Ngạn, ta đã nói rồi, ngươi đừng có hành động thiếu suy nghĩ. Ngươi làm mấy trò khỉ xiếc này thì có lợi ích gì, đối với cô ta giống như mèo cào thôi."
Đầu bên kia trầm mặc nửa ngày, sau đó nổi bạo.
"Bà mẹ nó, bà là ai mà dám quản lão tử. Lão tử chính là muốn chỉnh chết ả ta đó, rồi sao? Mẹ nó, bà một chút cũng không dùng được. Nếu không phải bà quăng đoạn video trong khách sạn kia lên mạng, tôi đã không đăng weibo, cũng sẽ không bị công ty tuyết tàng (giấu đi), đến bây giờ một cái công tác nhỏ cũng không vào tay."
"Muốn trách thì trách fan của ngươi, nếu không phải nó quay lén thì Thịnh Kiều đã vĩnh viễn tẩy không sạch nổi. Ta nói này Nhạc Thư Ngạn, ngươi chỉnh chết Thịnh Kiều thì cho rằng không phải vào tù ngồi à? Ngươi cho rằng cảnh sát sẽ không điều tra ngọn nguồn sao? Chết mà dễ dàng như vậy, chẳng phải quá tiện lợi cho cô ta rồi? Muốn báo thù, không phải giết chết, mà là hủy hoại cô ta."
"Hủy? Làm sao để hủy? Há… chẳng phải bà đã bị hủy rồi đó sao. Lão tử đợi lâu như vậy, cuối cùng bà mới là người bị hủy a!"
"Chờ thời cơ. Ta cảnh cáo ngươi, đừng có xằng bậy, rút dây động rừng. Còn dám gửi mấy cái uy hiếp chết chóc nực cười kia… há… khiến cô ta cảnh giác, kế hoạch của ta bên này liền bị mắc cạn."
Điện thoại bên kia hết nửa ngày không nghe tiếng nói, sau đó truyền ra tiếng cười xa lạ.
"Ố là la… thì ra cậu có một chủ nhân lợi hại nha."
Cao Mỹ Linh cảnh giác hỏi.
"Là ai đang nói chuyện? Nhạc Thư Ngạn, ngươi đang đi với ai?"
"Lục ca."
"Lục… là con trai của Lục Bình Trung? Thanh niên bị Thịnh Kiều mắng chuyện sao chép sao?" – Cao Mỹ Linh nhanh nhạy đoán ngay ra được, thì ra Nhạc Thư Ngạn còn tìm đến hắn ta.
Hai thằng oắt con kiêu căng ương ngạnh, máu nóng ngập não, lại chung kẻ địch, khó trách thủ đoạn trả thù lại trực tiếp như vậy, đúng là không có đầu óc.
Cao Mỹ Linh cười một tiếng.
"Lục thiếu gia, cậu vì sao lại đi học tên kia nha. Vì một kẻ hèn hạ như Thịnh Kiều lại gánh lên vai tội giết người, đáng hay không a."
"Đây là chủ ý của tên tiểu tử này. Sáng nay cảnh sát đã đến nhà tôi điều tra. May mà không lưu lại nhược điểm gì, sẽ không liên lụy lên đầu tôi. Cao tỷ, ngưỡng mộ đã lâu, chị vừa nói đang chờ thời cơ, hay là chúng ta tâm sự một chút?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!