Ngày hôm sau, rời giường, Thịnh Kiều viết xuống danh sách các món mà cô muốn ăn, đưa cho Phương Bạch, nhờ cậu ta mua mang tới. Hiện giờ nhân khí của cô tăng lên, không dám như trước kia, không kiêng nể gì mà ra khỏi nhà nữa.
Cô quyết định giả lơ ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Mạnh Tinh Trầm, cứ xem anh ta là tiền bối mà cung kính. Mặc kệ anh ta có nói lời ẩn ý, cô nghe không hiểu chính là không hiểu.
Buổi chiều, Mạnh Tinh Trầm rất đúng giờ xuất hiện.
Thịnh Kiều cung kính mời anh ta vào nhà. Mạnh Tinh Trầm nhìn ánh mắt của cô, bỗng nhiên có ảo giác bản thân là ông nội.
Hôm nay nội dung giảng dạy là cách quản lý biểu cảm nhỏ.
Thịnh Kiều nghe rất chăm chú. Những lời Mạnh Tinh Trầm nói không chỉ là kiến thức chuyên môn mà còn là kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm rút ra được. Thịnh Kiều một bên ghi nhớ một bên học hỏi, dần dần cũng đẩy ra được cánh cửa dẫn tới một chân trời mới.
Thoát cái đã qua một buổi trưa.
Mạnh Tinh Trầm ngồi lâu có vẻ mệt mỏi, nghiêng đầu đấm đấm cổ.
"Hôm nay tới đây thôi. Nói nhiều quá lại không nhớ hết."
"Vâng. Cảm ơn Mạnh tiền bối. Anh vất vả rồi."
Mạnh Tinh Trầm nhìn cô, hỏi.
"Cho nên, hôm nay sẽ có cơm ăn chứ?"
"… có, em đi làm ngay. Tiền bối thích ăn món gì?"
Mạnh Tinh Trầm cười.
"Lần trước cô mời tôi ăn món tạp tương nhưng khi tôi đến thì cô không ở. Hay là hôm nay mời tôi món ấy đi."
"Vâng. Anh chờ một chút."
Cô đóng notebook, xoay người đi vào bếp.
Mạnh Tinh Trầm cũng đứng lên theo. Tuổi không còn trẻ, trước kia đóng phim có lưu lại vết thương, hiện giờ bắt đầu gây ra ảnh hưởng, ngồi nhiều thì cổ đau eo mỏi.
Mạnh Tinh Trầm hoạt động gân cốt một chút, đi qua đi lại trong phòng khách, sau đó đứng ở cửa bếp, hỏi.
"Không ngại tôi tham quan căn hộ chứ?"
"Không ngại, tùy anh."
Mạnh Tinh Trầm cười cười, đi ra ban công nhìn bồn hoa thấy bọn nó được chăm sóc rất tốt, đầu xuân, mầm non xanh mơn mởn đang hé nụ, có lẽ không bao lâu nữa sẽ nở hoa.
Lại ở phòng khách dạo một vòng, nghiên cứu các vật trang trí trong tủ âm tường, đến các bức họa treo trên vách.
Trên cửa phòng ngủ của Thịnh Kiều treo một chiếc thẻ bài có đường viền nạm hoa, viết "Lâu đài của Kiều Kiều". Đây là Đinh Giản làm cho cô. Từ lúc nghe Thịnh Kiều yêu cầu một phòng cá nhân, Đinh Giản liền nghĩ Thịnh Kiều có một trái tim tiểu công chúa. Nếu không phải Thịnh Kiều ngăn cản, Đinh Giản còn muốn đổi màu sơn của phòng ngủ sang màu hồng viền hoa cơ.
Mạnh Tinh Trầm không vào phòng ngủ, chỉ cầm chiếc thẻ bài nhìn một lát, sau đó tham quan hai phòng ngủ giành cho khách, cuối cùng đi tới căn phòng nhỏ ở gần ban công. Cửa đang đóng. Suy đoán có lẽ là thư phòng, muốn vào tham quan một chút, để xem ngày thường cô hay đọc những sách truyện gì. Ai ngờ kéo kéo mới phát hiện kéo không ra, cửa bị khóa.
Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, vì sao gian phòng này lại khóa trái?
Mạnh Tinh Trầm khẽ cười, xoay người trở lại phòng khách.
Không lâu sau, Thịnh Kiều bưng lên hai chén tạp tương, đặt xuống bàn ăn, còn cắt hai lát chanh để ở kế bên, lên tiếng gọi.
"Mạnh tiền bối, món ăn đã xong rồi, hy vọng hợp khẩu vị của anh."
Mạnh Tinh Trầm đến gần, đánh giá cô vài lần, kéo ghế dựa ngồi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!