Chương 35: (Vô Đề)

Trên xe, tài xế taxi nhận ra cô, còn đòi cô ký tên. Thịnh Kiều viết thêm 4 chữ "Năm mới vui vẻ" cho anh ta. Vài ngày nữa là đến 30 rồi, trời rất lạnh, nhưng dù thời tiết có giá rét thế nào, không khí khắp nơi vẫn náo nhiệt tưng bừng.

Hành trình cá nhân không ai biết trước nên không có fan đợi ở sân bây. Mọi người đều vội vàng di chuyển, lao về mái ấm của họ. Thịnh Kiều một đường bôn ba, về đến nhà đã là buổi chiều.

Lúc máy bay đáp cánh, cô đã gọi điện báo tin cho bà Thịnh biết, nên vừa về đến nhà, bước chân vào cửa là đã nghe mùi thức ăn thơm phức. Bà Thịnh tuy ngồi xe lăn nhưng nhiều năm như vậy đã sớm thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, mọi đồ vật trong nhà đều được chế tạo theo độ cao vừa tầm tay với của bà.

Thịnh Kiều chạy lại ôm mẹ một cái, cười ngọt kêu lên.

"Mẹ, con về rồi. Có nhớ con không nha?"

Bà Thịnh sờ đầu cô, lại sờ sờ khuôn mặt, sau đó chỉ tivi.

"Mỗi ngày đều nhìn thấy con này."

Hộc dưới của tủ đặt tivi là máy chiếu phim kiểu cũ. Hiện giờ người ta đã không còn bán đĩa lậu chạy trên loại máy này nữa rồi. Nhưng bà Thịnh vẫn dùng. Bà thường lên thị trấn, đến cửa hàng bán băng đĩa, mua đĩa sao chép của các bộ phim truyền hình có mặt Thịnh Kiều, sau đó mỗi ngày ở nhà mở lên xem không biết chán.

Người ở thị trấn đều biết, bà lão bán miếng độn giầy ngồi trên xe lăn rất thích xem phim truyền hình dài tập.

Trong phòng, ra giường và chăn mền đều được thay mới, sạch sẽ không một hạt bụi. Thịnh Kiều mở vali hành lý, vừa soạn áo quần vừa nói chuyện.

"Con đã nói để con về rồi con quét dọn cho, mẹ lại cứ dọn trước."

Cô lấy từ trong hành lý ra 2 chiếc áo lông mới, mỗi tay giơ một cái, hỏi.

"Mẹ, đẹp không?"

Bà Thịnh vừa nhìn kiểu dáng liền biết đây là mua cho bà, bởi vì con gái sẽ không mặc loại áo bà già này.

"Đã nói con đừng tốn tiền mua mà, cái con bé này." – nói là vậy nhưng trong mắt bà không dấu được vẻ vui mừng.

Thịnh Kiều giúp mẹ mặc thử, thích hợp lại vừa vặn, giữ ấm rất tốt. Bà Thịnh xoay trái xoay phải nhìn mình trong gương.

"Có đắt lắm không?"

"Không mắc. Mua giảm giá."

Bà Thịnh lúc này mới nhẹ lòng.

Sáng hôm sau, Thịnh Kiều trùm kín y như một con chim cánh cụt, đi ra ngoài mua đồ ăn. Mọi người đều trùm mũ, đeo khẩu trang nên nhìn cô cũng không quái dị lắm.

Ăn Tết phải dự trữ đồ ăn nhiều. Cô còn tính làm bánh sủi cảo, cho nên mua đến 3kg bột. Ăn sáng xong, Thịnh Kiều ngồi trong phòng khách, một bên làm vằn thắn một bên xem kịch truyền hình.

Trên tivi đang chiếu phim của Hoắc Hi.

Là một bộ phim cổ trang cũ của 2 năm trước. Lúc bộ phim mới công chiếu, fans vì cày tỷ suất xem online cho nó mà lôi hết từ máy tính đến điện thoại đến ipad ra xem liên tục. Hồi đó cô cũng lăn qua lộn lại xem bộ này không biết bao nhiêu lần.

Kỹ thuật diễn xuất của Hoắc Hi không tính là tài cao xuất chúng, nhưng mỗi năm đều có tiến bộ. Trong số các minh tinh lưu lượng thì anh thuộc vào hàng có diễn xuất tốt.

Mặc dù đã xem không dưới 180 lần, đến câu thoại tiếp theo của nhân vật cô đều có thể nhớ nằm lòng, nhưng chuyện đó không cản trở việc cô hiện giờ vẫn muốn xem lại.

Sau đó bà Thịnh thấy con gái của mình vừa bọc vằn thắn vừa lẩm nhẩm.

"Ngươi là cái gì đại hiệp? Đạo tặc đại hiệp à?"

Lời kịch tiếp theo của nhân vật chính cũng nói một tràng.

"Ta không khó xử ngươi. Chẳng qua là vì niệm tình sư môn huynh đệ ngày xưa. Ngươi lại cho rằng ta sẽ không rút kiếm sao?"

Ngay cả ngữ khí đều giống y chang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!