Chương 34: (Vô Đề)

Lần trước bà đã gặp cô một lần trong nhà. Dáng vẻ nhút nhát sợ sệt đứng ở dưới lầu, mặc dù khoảng cách hơi xa, bà không trông rõ mặt của cô nhưng bà lại có cảm giác thân thiết khó hiểu. Hiện giờ cô đứng rất gần, bà có thể thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt đỏ bừng, uỷ khuất đáng thương.

Bà Kiều tự nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng, cái cảm giác thân thiết khó hiểu này khiến bà vội vã đẩy xe lăn tới gần, duỗi người cầm tay Thịnh Kiều, ôn nhu nói.

"Cháu là Kiều Kiều phải không? Làm sao vậy? Có chuyện gì uỷ khuất cứ nói với dì?"

Thịnh Kiều cố gắng nhịn xuống, không để nước mắt rơi ra lần nữa.

Cô gắt gao cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn bức cô tỉnh táo, khoé môi kéo ra một nụ cười, ngồi xổm xuống trước mặt bà Kiều.

"Dạ không có gì uỷ khuất hết ạ. Cháu nhìn thấy bản tuyên án cuối cùng, vui mừng quá nên mới khóc ạ."

Bà Kiều thấy nét cười miễn cưỡng nơi cô, càng thêm đau lòng, sờ đầu cô an ủi.

"Ừ, là chuyện tốt. Đừng khóc nữa. Cháu đã ăn cơm chưa?"

Thịnh Kiều định trả lời ăn rồi, nhưng cô chợt luyến tiếc sự ôn nhu của mẹ, nhịn không được nhẹ giọng làm nũng.

"Dạ còn chưa ăn."

"Tối thế này sao còn chưa ăn cơm hả. Không tốt cho dạ dày đâu. Tiểu Vũ, con nói bà Trương chuẩn bị bữa cơm đi."

Kiều Vũ đứng một bên, bất đắc dĩ nói.

"Mẹ à, bà Trương hôm nay nghỉ a~"

Kiều mẫu giật mình nhớ ra, vội vỗ tay Thịnh Kiều, cười nói.

"Vậy để dì nấu cho con ăn. Kiều Kiều muốn ăn gì nào?"

Thịnh Kiều hút hút cái mũi.

"Dạ ăn mì là được rồi ạ."

Kiều Vũ chen vào.

"… Hay là để con nấu cho. Mẹ, Thịnh Kiều có mang quà tân niên tặng cho ba mẹ đó. Hay là hai người ra trước ngồi nói chuyện đi."

Kiều Vũ nói xong liền xoay người vào bếp. Thịnh Kiều lúc này mới nhớ tới chuyện đứng lên chào ông Kiều.

"Chú… con chào chú."

Ông Kiều cười ha hả.

"Ừ… Lần trước, người ngoài cửa là cháu đúng không?"

Là thương nhân, tâm trí vốn sắc bén, vừa nhìn khuôn mặt thấy có điểm quen mắt, ông Kiều rốt cuộc nhớ tới chuyện xảy ra trong một đêm ở mấy tháng trước, có cô gái khóc lóc náo loạn trước cửa nhà mình. Thầm nghĩ, thì ra từ lúc đó thằng oắt nhà mình với cô nương nhà người ta đã có vấn đề rồi nha.

Thịnh Kiều ngượng ngùng.

"Dạ… hôm đó là cháu đi lộn nhà thôi ạ."

Sau đó cô nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, chạy tới cầm quà tặng.

"Dạ, đây là quà mừng năm mới con gửi chú với dì. Cái này là tặng cho chú, đây là tuyết giáp (dầu cáp mô) đặc sản địa phương chính tông đó ạ. Còn cái này là tặng cho dì, lá ngải cứu để ngâm chân, mùa đông chân sẽ lạnh, ngâm cái này có thể giúp dì ấm chân một chút."

Tuyết giáp là Thịnh Kiều nhờ Chung Thâm mua từ quê của hắn. Ngải cứu là cô tự tay lựa ngoài cửa hàng.

"Cháu thật có lòng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!