Chương 32: (Vô Đề)

Phó Tử Thanh nghe 2 cái tên, lục tìm trong ký ức một chút rồi trầm ngâm nói.

"Hoà Thị Truyền Thông là công ty gia đình, chuyên về khoáng thạch, mấy thế hệ truyền xuống đều là hào môn (giàu có, quyền lực). Khoảng 2 năm gần đây mới chạm tay vào giới giải trí. Thực lực của họ đúng là hùng hậu, cũng chịu tiêu tiền cho nghệ sĩ, nhưng thủ đoạn bồi dưỡng nghệ sĩ không mới, chưa tạo ra được ngôi sao nào. Còn Tiền Đường là nhãn hiệu công ty quản lý lâu đời, đã tạo được vài ngôi sao tên tuổi. Bọn họ chủ yếu đánh vào điện ảnh. Có điều mấy năm gần đây hơi có chút đi xuống.

Muốn làm thế nào, cô tự suy xét đi."

Thịnh Kiều nói.

"Tôi không biết, thực mê mang a~"

Phó Tử Thanh cười rộ lên.

"Không sao, chuyện này không vội. Cô chậm rãi suy nghĩ, cân nhắc mọi mặt. Lát nữa tôi sửa lại tài liệu của 3 công ty rồi gửi qua cho cô nhìn trước. Mà có lẽ sẽ còn vài công ty liên lạc với cô nữa. Hiện giờ cô không có người đại diện, trước khi quyết định, nhớ suy nghĩ cho kỹ, nếu cần hỗ trợ thì cứ tìm tôi."

"Uhm… đã biết."

Cúp điện thoại, cô quét dọn cho xong căn phòng. Lúc này, Phó Tử Thanh gửi hồ sơ qua. Cậu ta không chỉ gửi hồ sơ về tài nguyên, thực lực, nghệ sĩ của 3 công ty đã liên hệ với cô mà còn gửi kèm một danh sách các công ty quản lý đáng tin cậy khác trong giới Cbiz.

Thịnh Kiều đọc lướt lướt, đại khái trong lòng đã có chút thấu hiểu. Sắc trời tối dần, cô ăn cơm, rửa mặt, lên giường, mở sổ tay.

Đời mình phải do mình hoạch định, không thể đợi đến lúc ký hợp đồng lại bị người đại diện nắm mũi được.

Đắn đo lên kế hoạch nửa ngày mới phát hiện, cô không biết diễn, không biết hát, không biết nhảy, sáng tác nghệ thuật càng là số không. Nói tóm lại, cái danh nghệ sĩ… không đến lượt cô. Thiên phú nghệ thuật là việc không thể cưỡng cầu. Tuổi của cô không nhỏ, không thể đi theo đường idol vừa hát vừa nhảy. Cho nên cô chỉ có thể thông qua nỗ lực mà công phá kỹ thuật diễn xuất.

Hiện giờ, cô không thể thi vào Học viện Điện Ảnh, chỉ có thể tự nghiên cứu, xem nhiều luyện nhiều, tốt nhất là tìm được một thầy giáo giỏi, hướng dẫn các kỹ thuật cơ bản, sau đó nỗ lực luyện vững nó.

Đã xác định xong mục tiêu, não bộ mờ mịt lúc trước tan biến hơn phân nửa.

Lại tiếp tục tìm kiếm xem có cách nào nâng cao bằng cấp không. Bởi vì lúc tham gia chương trình phát sóng trực tiếp, cô đã nói dối mình đang ôn thi đại học.

Ở nhà nghiêm túc hoạch định 2 ngày, mắt thấy đã đến cuối tuần. Thịnh Kiều trang điểm nhẹ, ăn mặc đơn giản đi gặp quản lý của 2 công ty kia. Hai người bọn họ đều chọn địa điểm gặp mặt rất kín đáo.

Thịnh Kiều trò chuyện xong, đem về bản hợp đồng và bản kế hoạch phát triển nghệ sĩ. Công ty bên phía Phó Tử Thanh cũng gửi giấy tờ qua. Kỳ thật điều kiện của 3 công ty đưa ra không khác biệt nhau lắm, không chiếm tiện nghi của cô, nhưng cũng không cho cô chút tiện nghi nào.

Mấy hôm nay cô nhận được 7-8 cuộc điện thoại, đều là các công ty quản lý muốn hẹn gặp mặt, còn có vài công ty nhỏ mà cô chưa từng nghe qua. Trong số các công ty quản lý lớn mà Phó Tử Thanh gửi thông tin, chỉ có một nhà liên hệ với cô.

Trung Hạ Truyền Thông.

Thực lực công ty này rất lớn, thủ đoạn cũng mạnh, đẩy người nào là người nấy sẽ hồng. Hiện giờ, 1/3 nghệ sĩ có nhân khí cao trong Cbiz đều là gà nhà họ.

Nhưng Trung Hạ Truyền Thông có một tật xấu, đó là cưỡng chế thiết lập hình tượng cho nghệ sĩ. Một số nghệ sĩ có tố chất cao, sau khi thiết lập hình tượng, lập tức nổi tiếng. Nhưng cũng có một số người không thể giữ được hình tượng, sau khi bị OOC (out of character = lộ bản tính thật) liền bị người mới thay thế ngay lập tức.

Nghệ sĩ muốn vào Trung Hạ rất nhiều, nhưng chân chính có thể nổi tiếng, đều trải qua thủ đoạn tàn nhẫn. Dẫu sao thế giới giải trí rất lớn, cạnh tranh cũng khốc liệt.

Thịnh Kiều kể cho Phó Tử Thanh nghe về việc Trung Hạ liên hệ với cô, người đầu dây bên kia cũng giật mình.

"Trung Hạ Truyền Thông? Một cơ hội tốt, chỉ là… bọn họ có chút giống Tinh Diệu, phong cách làm việc quá cứng rắn."

"Để tôi suy nghĩ lại, dù sao cũng phải tới năm sau mới giải ước."

Hai ngày sau, là buổi biểu diễn của Hoắc Hi. Lần này diễn ra ở Thượng Hải.

Sáng sớm, Nhạc Tiếu gọi điện cho cô, báo muốn ghé qua chơi, rủ cô cùng đi. Thịnh Kiều nhìn ánh dương rực rỡ bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói dối.

"Hôm nay chị có việc bận, không đi được. Hôm nay Thượng Hải không phải có chương trình của Vi Vi sao, em đi tìm cô ấy đi."

Sự thật thì tối hôm qua cô đã bay đến Thượng Hải, tự mua vé máy bay, tự đặt phòng khách sạn, không nói cho ai biết. Nếu không phải sợ bị bại lộ, cô còn muốn chạy đến sân vận động để xem diễn tập nữa kìa.

Buổi tối, sân khấu chuẩn bị mở màn, giống như lần trước, Thịnh Kiều bao kín toàn thân, rón rén sờ soạng đi vào khán đài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!