Bình thường khi nghệ sĩ công khai hành trình đều có fan đưa đón ở sân bay, người càng nhiều đại biểu nhân khí càng cao. Mặc dù fan đưa đón thường dẫn đến hỗn loạn ở phòng chờ nhưng cấm nhiều lần cũng không được, dù sao đây là cơ hội dễ dàng nhất để fan tiếp xúc gần gũi với thần tượng.
Thịnh Kiều không nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ có fan đến sân bay đưa đón.
Cô đã quá quen thuộc với ánh sáng và nụ cười trên khuôn mặt của bọn họ, dáng vẻ cầm điện thoại di động vừa đi vừa chụp, khi thần tượng nhìn qua thì không thể kiềm chế kích động.....
Bọn họ cũng chính là cô.
Thịnh Kiều gỡ khẩu trang xuống: "Sao mọi người lại đến đây?"
"Chúng em đều đang xem phát sóng trực tiếp! Nghe nói chị bảy giờ bay nên đến tiễn chị!"
"Đúng ạ đúng ạ, em chưa ăn cơm đã tranh thủ đến chờ ở sân bay!"
"Kiều Kiều, khi nào chị giải ước thành công vậy, chúng em rất lo lắng cho chị."
"Cái chương trình Thử thách du lịch kia ghi hình rất vất vả, Kiều Kiều chị nhất định phải chăm sóc tốt bản thân!"
Mọi người tôi một lời anh một câu, Thịnh Kiều vừa đi vừa nghe, hơi hơi nghiêng đầu đáp lại từng người. Chờ khi Phương Bạch làm thủ tục đăng kí gửi vận chuyển hành lí, có một fan đưa cho cô một cái túi nhỏ màu hồng nhạt.
"Kiều Kiều, em kiểm tra thấy thời tiết bên Ireland vào chiều tối khá lạnh, đây là miếng dán giữ nhiệt* em chuẩn bị cho chị, chị mang theo bên người đi, nếu lạnh thì dán một miếng, tuyệt đối đừng để mình bị cảm."
(*) Miếng dán giữ nhiệt:
Thịnh Kiều nhận lấy, nhìn vào mắt cô bé dịu dàng cười nói: "Cám ơn em nha, chị sẽ dùng nó."
Fan nhỏ thấy cô cười thì đỏ mặt, xấu hổ lui qua một bên.
Phương Bạch rất nhanh đã làm xong thủ tục, Thịnh Kiều chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh, fan không thể đi vào theo nên đành đứng ngoài hàng rào bảo vệ nhìn theo cô. Thịnh Kiều xoay người vẫy tay với họ, "Mau trở về đi, trên đường cẩn thận một chút."
"Tạm biệt Kiều Kiều, thuận buồm xuôi gió!"
"Chúng em chờ chị trở về!"
.................
Chỗ ngồi ở khoang phổ thông, Thịnh Kiều đội nón mang khẩu trang, không có ai nhận ra cô. Cô ngồi vị trí sát cửa sổ, Phương Bạch ngồi bên cạnh, thấp giọng oán trách: "Phải bay 14 tiếng đồng hồ, giữa đường còn phải chuyển cơ. Hành trình mệt như vậy lại cho chị ngồi khoang phổ thông, đúng là không biết xấu hổ."
Oán trách nửa ngày lại không nhận được tiếng đáp lại, vừa quay đầu nhìn thì thấy Thịnh Kiều đang cầm miếng dán giữ nhiệt cười ngây ngô.
Chị của tôi, chị có tâm hơn một chút đi.
Chuyến bay đúng giờ cất cánh, Thịnh Kiều tìm tiếp viên hàng không muốn một tấm chăn nhỏ, điều chỉnh tốt tư thế ngồi chuẩn bị ngủ. Phương Bạch nhìn cô một hồi, thở dài hỏi: "Kiều Kiều tỷ, chị thật sự không giận sao?"
"Chuyện trong dự kiến thì có gì phải tức giận, bọn họ mà sắp xếp khoang hạng nhất cho em, em dám ngồi không?"
Phương Bạch: "......."
Thịnh Kiều vỗ vỗ vai cậu ta: "Đi ngủ sớm một chút đi, phỏng chừng tới nơi là phải ghi hình, không có thời gian nghỉ ngơi đâu."
Phương Bạch nhìn không gian chật hẹp này, chân cũng duỗi không được, trong lòng thở dài một hơi, cuối cùng không nói cái gì nữa.
Bên đây máy bay vững vàng bay, bên kia chương trình trong nhà cuối cùng cũng nghênh đón khách quý quan trọng Mạnh Tinh Trầm. Sau đó các dân mạng liền phát hiện, không có Thịnh Kiều ở đây, mọi người tiếp đón đều luống ca luống cuống tay chân.
Cuối cùng Mạnh Tinh Trầm chủ động đưa ra ý kiến muốn xem thử phòng ở, Nhạc Tiếu vỗ trán một cái, vẻ mặt như đưa đám: "Sau khi Huyên Huyên đi thì căn phòng kia còn chưa kịp quét dọn."
Vì vậy vài người vội vàng lên lầu thu dọn, đẩy cửa ra nhìn thử, chăn mới tấm trải giường mới, sàn nhà sạch sẽ đến một cọng tóc cũng không có, đầu giường còn bày một nhánh tường vi mới.
Thịnh Kiều đến cùng là tiểu tiên nữ tỏa sáng nào đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!