Cuối cùng cấp bậc của hai người tăng lên không ít, nhìn xem thời gian cũng đã qua hai tiếng. Trong lòng Thịnh Kiều nhớ đến mẹ Kiều, đứng dậy tạm biệt Hoắc Hi.
Anh đưa cô đến cửa, đạm thanh dặn dò: "Nếu còn chưa trở về thì đừng chờ nữa."
"Dạ! Tạm biệt Hoắc Hi, nghỉ ngơi sớm một chút!"
Anh gật đầu.
Cho đến khi Thịnh Kiều xoay người biến mất trên con đường nhỏ trước nhà, anh mới đóng cửa lại. Trong phòng dần yên tĩnh lại, rõ ràng thời điểm cô ở đây cũng không ầm ĩ, ngay cả lời nói khi nói với anh cũng hàm chứa sự cẩn thận lấy lòng.
Anh bật TV nhìn một lát, xem xong hết 《Con đường Huyền Trang》 mà Thịnh Kiều vừa kể trước nội dung rồi mới lên lầu ngủ.
Phim phóng sự nghệ thuật Phật giáo có chút buồn tẻ, không nghĩ đến cô sẽ thích.
Bên kia, trong phòng Kiều gia rốt cuộc cũng sáng đèn.
Thịnh Kiều nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng lấy hết can đảm gõ cửa.
Mở cửa chính là bảo mẫu Kiều gia dì Trương, nhìn gương mặt xa lạ trước cửa hỏi: "Cô gái tìm ai vậy?"
Thịnh Kiều nói: "Con tìm Kiều Vũ."
Dì Trương thấy đã trễ thế này, người đến là một cô gái, lại tìm Kiều Vũ, ánh mắt nhìn cô lập tức khác đi. Phía sau Kiều Vũ cũng đã bước đến dưới lầu, hỏi: "Dì Trương, ai vậy?"
Dì Trương xoay người: "Tìm con."
Kiều Vũ bước hai bước đến cửa, nhìn thấy Thịnh Kiều tròng mắt cũng muốn rớt ra, "Sao cô lại đến đây?" Dứt lời, lại nhanh chóng nói: "Vào trước đi, dì Trương, lấy một ly nước ấm, bên ngoài lạnh lắm."
Dì Trương đáp một tiếng, Thịnh Kiều đi vào nhà, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, hốc mắt có chút cay, cắn đầu lưỡi mới nhịn xuống được. Kiều Vũ mời cô đến phòng khách ngồi, đánh giá cô vài lần, còn nghĩ cô đến vì chuyện giải ước.
"Trình tự cũng ổn định rồi, quá trình này sẽ khá chậm, cô không cần gấp gáp."
Thịnh Kiều gật gật đầu, vì để không bị nghi ngờ, tìm lấy cái cớ: "Em vừa vặn đến đây làm chút việc, nghĩ anh ngày mai không cần phải đi thêm một chuyến nên tiện đường đến ký văn kiện."
Kiều Vũ nói: "Nhưng mà văn kiện để ở công ty rồi."
Thịnh Kiều: "...."
Cô nhận lấy li nước dì Trương đưa, nói cảm ơn, mắt nhìn lên lầu, chần chờ hỏi: "Em.... Mẹ anh sao rồi? Khá hơn chút nào chưa?"
Kiều Vũ nói: "Cũng ổn. Chân bà ấy không linh hoạt, buổi sáng không cẩn thận ngã xuống từ trên xe lăn, đã làm trị liệu rồi."
Thịnh Kiều nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng cô rất muốn tận mắt nhìn thấy mẹ mình nhưng hiện tại loại thân phận lại không tiện đưa ra yêu cầu, hàn huyên hai câu với Kiều Vũ thì phải đứng dậy tạm biệt, vừa đi đến cửa chuẩn bị thay giày, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng động.
Mẹ Kiều đẩy xe lăn của mình đến trước lan can trên lầu, ôn ôn nhu nhu hỏi: "Có khách đến nhà?"
Nước mắt Thịnh Kiều tràn mi mà rớt ra.
Cô tranh thủ thời gian lúc quay lưng lại, nhanh chóng lau nước mắt một cái, siết nắm tay ổn định cảm xúc mới quay đầu lại chào hỏi: "Chào bác gái."
Kiều Vũ giới thiệu: "Mẹ, đây là thân chủ của con, Thịnh Kiều."
Mẹ Kiều xa xa nhìn cô gái đứng trước cửa, không nhìn thấy rõ bộ dáng nhưng mạc danh kỳ diệu cảm thấy thân thiết, nhẹ giọng trách cứ Kiều Vũ: "Có khách đến cũng không nói với mẹ một tiếng, tiếp đón không chu toàn."
Thịnh Kiều thấy bà muốn đi thang máy xuống, vội vàng nói: "Bác gái, con còn có việc đi trước, lần sau sẽ đến thăm hỏi bác."
Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, sợ nhìn thấy mẹ Kiều ở khoảng cách gần sẽ không khống chế được cảm xúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!