Chương 13: Đẹp át toàn trường!

Chung Thâm đang chụp hình cho bìa một tạp chí, nghe Thịnh Kiều thuật lại chuyện thảm đỏ, so với Phương Bạch còn gấp hơn: "Cái đám Tinh Diệu tâm địa đen tối này, cả ngày không làm được chuyện gì đàng hoàng! Kiều Kiều cô không cần hoảng, tôi lập tức đóng gói lễ phục và tạo hình sư đem lại cho cô ngay! Đêm nay cô phải xinh đẹp át hết! Đẹp át toàn trường!"

Dừng một chút, lại hỏi: "Cô nói là thảm đỏ nào?"

"Thời đại Thịnh Điển."

"Cái giải thưởng phim truyền hình đó đúng không? Hai ngày trước nghe Phó Tử Thanh nói anh ta cũng phải đi, bây giờ cô liên lạc với anh ta, đi gặp mặt anh ta trước đi."

Thịnh Kiều cười đồng ý, trước khi cúp điện thoại lại như không có việc gì nói: "Tiền này sau sẽ trả lại cho anh."

"Lại khách khí với tôi tôi sẽ nổi giận đấy!"

Cúp điện thoại, Thịnh Kiều gọi cho Phó Tử Thanh, lúc này anh đang làm tạo hình, sau khi nghe Thịnh Kiều thuật lại thì lập tức gửi địa chỉ phòng tạo hình lại.

Thịnh Kiều mang kỹ kính râm khẩu trang rồi ra cửa gọi xe.

Danh sách đoạt giải phim truyền hình lần này đã sớm lén tiết lộ cho các nghệ sĩ, Phó Tử Thanh chính là một người trong đó, sẽ được trao giải Diễn viên mới vào đêm nay.

Đoàn đội kinh tế của anh rất coi trọng lần thảm đỏ và giải thưởng này nên đã đặc biệt tìm tạo hình sư tư nhân đứng đầu quốc nội để làm tạo hình. Phòng làm việc kiểu Tây ở hoa viên vùng ngoại thành, người đại diện của Phó Tử Thanh ở cửa chờ Thịnh Kiều để dẫn cô vào.

Phó Tử Thanh đã giao thiệp tốt với tạo hình sư, chờ Thịnh Kiều vừa đến liền bắt đầu hóa trang cho cô, không bao lâu sau Chung Thâm cũng gửi đến một bộ lễ phục không biết làm từ đâu.

Đó là một bộ váy sao trời dài lộ vai, phần eo buộc chặt, không thể nghi ngờ mà làm hiện rõ đường cong thon thon có thể ôm bằng một tay của cô. Làn váy tự nhiên rũ xuống, chất vải sa mỏng linh động phiêu dật, trên làn váy điểm xuyến đầy sao như dải ngân hà trong màn đêm, giày cao gót màu bạc trang trí vụn kim cương, váy phất qua mu bàn chân, mỗi một bước đi đều lóe ra tia sáng vô tận.

Tuy rằng Kiều gia trước kia có tiền nhưng Thịnh Kiều cũng không phá sản đến mặc loại váy đắt tiền như vậy, thời điểm từ phòng thay đồ ra, mọi người trong phòng đều trầm mặc nhìn cô.

Thịnh Kiều hỏi: "Không thích hợp sao?"

Phó Tử Thanh nói: "Thích hợp, đẹp mắt."

Tạo hình sư vuốt cằm nhìn nửa ngày, nói lời bình: "Đẹp có linh khí."

Tuy rằng trước kia Thịnh Kiều đẹp nhưng tinh khí là chết, đẹp ở bề ngoài, khó có thể kinh diễm. Nhưng hiện tại đôi mắt này như sống lại, giống những mảnh sao trời in trên mặt hồ. Lại thêm tầm mắt học thức không giống nhau, khí tràng từ trong phát ra ngoài cũng không giống nhau, loại đẹp tự nhiên lại hào phóng này khiến cả người cô đều trở nên kinh diễm.

Phó Tử Thanh dời đi tầm mắt, hỏi tạo hình sư: "Trang sức đâu?"

Tạo hình sư lắc đầu: "Một bộ tạo hình này mang thêm bất cứ loại châu báu nào đều làm nhiễm tục." Nghĩ nghĩ lại đi phòng trang sức cầm một dải lụa mỏng màu bạc cột ở cổ tay trái của Thịnh Kiều.

Bản thân dải lụa được thiết kế dựa trên hình ảnh bầu trời sao Ngân Hà, ở giữa lụa bạc điểm xuyến vụn kim tuyến, cùng bộ váy sao trời hỗ trợ lẫn nhau, lại làm cho Thịnh Kiều thêm một phần tiên khí.

Thời gian cũng đã gần chạng vạng, hai người đều phải chạy đến hiện trường thảm đỏ. Theo ý của Phó Tử Thanh, đương nhiên là mang Thịnh Kiều cùng nhau qua đó, cô không có xe, cũng không thể gọi taxi đi.

Kết quả người đại diện của anh khó xử nói: "Tiểu Kiều, đêm nay A Thanh đã sớm định sẽ cùng Thư Mạch đi thảm đỏ, xe của cô ấy an bài bên kia sắp đến rồi."

Thư Mạch là nữ chính của bộ phim Phó Tử Thanh muốn nhận giải đêm nay, đoàn phim nam nữ chính đương nhiên là muốn cùng bắt tay ra trận. Lần này thảm đỏ an bài là trực tiếp lái xe đến nơi bắt đầu thảm đỏ, xuống xe liền bắt đầu đi.

Phó Tử Thanh đang muốn nói chuyện, Thịnh Kiều cười nói: "Tôi biết, các anh cứ chở tôi đến giao lộ gần đó là được."

Khi nói chuyện, tay ở sau lưng hướng Phó Tử Thanh lắc lắc.

Nếu cô đã nói như thế người đại diện cũng không nói thêm gì nữa, gật gật đầu đồng ý.

Xe bảo mẫu của Thư Mạch rất nhanh đã đến, chờ người đại diện kéo cửa xe ra, khuôn mặt cô ấy đang mỉm cười muốn chào hỏi bạn nam đêm nay, tầm mắt lại không kịp phòng ngừa mà đâm tiến vào một khuôn mặt rực rỡ lóa mắt.

Thịnh Kiều cười với cô ấy một chút: "Chào cô."

Phó Tử Thanh ngay sau đó đi lên, người đại diện ngồi ghế phụ giải thích: "Tiểu Kiều ngồi xe chúng ta đi qua, đến giao lộ liền xuống."

Thư Mạch đương nhiên biết sự kiện giải ước gần đây nháo đến ồn ào huyên náo, suy đoán một chút là hiểu chuyện gì xảy ra, mỉm cười đáp lại lời chào của Thịnh Kiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!