Chương 12: Xii.

Giữa lúc chữ yêu chữ thương đang choảng nhau chí chóe trong đầu, cậu Phúc làng ta cũng chẳng được người để yên cho nhàn rỗi mà đau.

Cái phường lắm vợ nó nhiễu nhương gì đâu ấy...!

Lần này, mục đích bị công kích dĩ nhiên lại là mợ cả. Có người lén học lại với ông bá những lời buộc tội cậu mắng mợ hôm đó, còn phủ đầu mời cả thầy lang đến khám cho mợ, chứng minh cái việc mợ nói bản thân không còn khả năng sinh nở hoàn toàn là bịp. Chuyện xảy ra quá nhanh khiến mợ không kịp trở tay, đành chỉ biết trước thầy chồng cúi đầu nhận tội.

Chỉ trách bấy lâu cậu bảo vệ mợ quá kỹ, làm mợ ăn ngon ngủ yên mà lơi là phòng bị, đôi lúc quên béng bản thân đang phải cùng chồng với rắn, trùng, nhền nhện...

Bà bá đã về quê ngoại tảo mộ, ông bá lại không tinh việc xử lý đám đàn bà trong nhà, thế là vội vã cho người đi vời thằng con quý hóa đương bán buôn trên huyện về xem chuyện. Bị bắt quỳ xuống trước đức ông chồng mặt mày thờ ơ lạnh nhạt, lòng mợ bỗng thấp thỏm lo âu. Cũng bởi từ cái dạo cậu rống ra hết nỗi niềm bức xúc, cậu cũng thôi không bám theo chiều chuộng mợ nữa.

Hiện tại, cũng không có lấy một câu đỡ đần.

Mợ Phúc thở dài, đầu càng cúi thấp.

Đã biết có cái ngày này yêu này thương của cái kẻ chở che cho mình sẽ nhạt nhòa vào dĩ vãng, thế mà mợ vẫn bất cẩn để kẻ gian thóp gáy như vầy, thật là... có bị phạt cũng đáng cái đời...! Thôi thì gia pháp có nghiệt đến đâu cũng là đòn roi tét da tét thịt mà thôi, mợ tự nhủ lòng cứ ráng mà ăn đòn cho tỉnh đi con ạ, tỉnh rồi thì mới có thể tiếp tục gồng lên bảo vệ thằng con...

Nghĩ đến đây thì chợt nghe tiếng cậu thở dài, khẽ ơi là khẽ.

Và rồi, cậu lặng lẽ mở lời.

"Thưa thầy, cái Hạnh làm tất cả những điều này... đều là muốn che giấu cho con ạ." 

Mắt mợ mở to, đầu ngẩng lên nhìn chồng đầy nghi vấn.

"Sau lần ngã ngựa bốn năm về trước, con... vốn đã mất đi khả năng chăn gối, nhưng ngại lộ ra ngoài sẽ khiến thiên hạ dèm pha dè bĩu, đành phải để cái Hạnh gánh tội không còn sinh đẻ được, bản thân cũng mượn cớ chiều mình em ấy mà không chịu ăn nằm với ai trong nhà."

"Tội con rất nặng, đã làm khổ Hạnh cùng các em bấy lâu, lại càng khiến thầy u âu sầu, con vô cùng hổ thẹn..."

Không chỉ có mợ cả, mà tất cả những người hiện diện ai nấy đều thẫn thờ trước lời thổ lộ bất ngờ của cậu Phúc, ông bá còn đánh rơi cả cái ống nhổ ngà voi đang cầm trên tay.

Ấy rồi cũng có đứa nghi ngờ cậu lại bao che mợ nên mới nói bừa nói bậy, cậu phất tay bảo cho mời thầy lang vào tận phòng trong mà khám. Chừng trở ra, thầy lang cũng chỉ biết khẽ lắc đầu.

Cái thời điểm đó, đám hoa cỏ nhà cậu thiếu điều đột quỵ mà chết.

Rồi về đêm, người ta ta lại nghe tiếng khóc than từ những căn phòng lẻ bóng ấy vọng ra, khóc tiếc cho cho cái thời huy hoàng của ái tình chớm nở, khóc thương cho cái sự vẻ vang của đấng tình thánh trong mơ. Tiếng khóc oán ai ai oán còn gấp mấy lần những đứa chết cha chết mẹ đầu xóm cuối thôn mấy năm nay gộp lại, vậy mới hay đàn bà nhà bá Lý ngoan đạo thờ chồng đến độ nào, hậu nhân nhớ phải nhìn đó mà noi theo.

Đấy là phần các bà lẽ các mợ thừa, còn riêng mợ cả nhà này, trời đêm mù sương nằm một mình trong phòng mà thao thức trằn trọc, đầu cứ nghĩ mãi về ánh mắt thản nhiên của chồng khi mạnh miệng thưa với thầy bản thân không thể làm chuyện phòng the.

Nghĩ mãi không thông, mợ rón rén đẩy cửa nhìn sang gian bên, thấy chồng vẫn còn thức bèn xuống bếp làm chút chè bánh đem lên. Mặc kệ cậu vẫn khoanh chân tính toán sổ sách không buồn chú ý đến mình, mợ lặng lẽ đặt thức ăn cạnh cậu rồi lui ra mép sập ngồi nhìn. Mợ muốn nói một tiếng cảm tạ, song vừa mở miệng cậu đã lạnh nhạt đưa tay lên cản, mợ bèn thôi, cứ thinh lặng như thế chờ cậu làm cho xong việc, không gian chẳng mấy chốc chỉ còn tiếng dế gáy nỉ non và người thở ra nhè nhẹ.

Mợ nhìn từ trán xuống mũi, từ mũi xuống cằm, từ cằm xuống ngực, rồi dừng lại. Tim cậu ở ngay đấy, bảy năm trời tối nào ngủ mợ cũng tựa vào, ấy mà vẫn không thấu hết nhịp đập đều loạn thế nào. Cứ nhìn cái vẻ khó chịu của cậu xem, nói không chừng việc mợ cứ lì lợm ngồi đây lại đang khiến cậu bực mình. Có thể lúc sáng cậu bốc đồng, mở mồm khai bậy, bây giờ ngẫm lại thấy ngu nên mới tiếp tục thờ ơ với mợ như vậy.

Nghĩ lại mợ còn thấy đau thay cho cậu. Cậu gánh cho mợ cái quả này rồi, sau này ra đường còn mặt mũi nhìn ai...?  

Tạm thời khuất mắt cậu thì hơn.

Vừa rón rén ra đến thềm, cửa hé chưa được một gang thì đột nhiên bị bàn tay phía sau ào lên đóng sập lại, toàn thân mợ sau đó bị ép dính lên cửa.

"Mợ đừng tội nghiệp tôi..." cậu siết chặt lấy vai mợ rít nhẹ từng chữ, mắt bừng lên nỗi niềm the thắt.

Ấy rồi không đợi đối phương phản ứng, cậu đã lao vào ngấu nghiến người đàn bà trước mặt. Cừa gỗ phòng sách thế là lên tiếp rung lên theo mỗi đợt chạm va da thịt, chừng đến ngưỡng thăng hoa mới thôi không cọc cạch như bị ma đá. 

Canh ba cậu thức dậy nhìn người đàn bà trần truồng đang rúc vào lòng mình, tay hết vuốt mặt lại xuống cổ, rồi ức, rồi gò vú đẫy đà, sự vuốt ve mang theo trân trọng nhiều hơn nhục dục. Gái một con trông mòn con mắt, ấy mà cậu nhìn mợ nhìn đến vẹt cả tim, bảo cậu thờ ơ với mợ thế nào cho được? Nhưng cứ nồng nhiệt như trước đây cậu sợ mợ rồi sẽ yếu lòng rung động, cậu sợ cậu giống như lời mợ đoán, chinh phục được rồi sẽ thẳng tay ném bỏ, cậu sợ bản thân sẽ không quản nổi cái thói đa tình trâu chó mà tổn thương mợ đến già. Cậu của hiện giờ sợ, sợ lắm... 

Chẳng thà cứ để mợ vô tình như thế này còn hơn.

Suốt khoảng thời gian sau, cậu cứ thế mà mưa nắng thất thường với mợ. Ban ngày nhạt như nước lã ao bèo, đêm đến đượm nồng như rượu ngon mới cất, mang hết cái thương cái yêu vào mấy chuyện ấp ôm chiếu giường để mợ không phải nghĩ gần đoán xa, cứ quy hết cho cái nhu cầu chăn gối kỳ lạ của cậu. Sống như vậy cho đến cuối đời, cậu nghĩ, hẳn cũng không quá khổ đâu nhỉ...?

Nhưng cậu cũng có yên bình đủ lâu để thể nghiệm cách sống đó đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!