Sở thích của Hoàng đế luôn luôn là chong chóng chỉ hướng gió linh mẫn nhất trong cung.
Mặc dù chỉ đến ngủ trưa một giấc, thưởng chút quà, nhưng mọi người đều đã ý thức được cung Chỉ La đang bắt đầu nhận được ưu ái của Thánh thượng. Sau khi Hoàng đế khởi giá rời đi, khách khứa dần dần tràn tới chúc mừng, đến đêm chưa ngớt.
Chiều tối Tĩnh phi tiến đến điện Triêu Dương vấn an, ngay cả Hoàng hậu cũng cố ý hỏi bà những chuyện xảy ra trong ngày, nhân dịp này còn châm chọc Việt quý phi vài câu.
Tuy nhiên, Việt quý phi quá hiểu cách sống trong cung, hoàn toàn không lộ vẻ đố kỵ mà chỉ vui vẻ cười duyên, khen ngợi Tĩnh phi rất nhiều, ung dung đáp trả đòn của Hoàng hậu.
Trong điện Triêu Dương, hai người thù địch lâu năm miệng lưỡi như đao, răng sắc như kiếm, cười nói mà sát khi tràn ngập. Ngược lại, người gây ra chuyện này là Tĩnh phi lại an nhàn yên lặng, đứng bên cạnh không nói gì, dáng vẻ không quan tâm hơn thua làm người ta thầm cảm thán.
Chiều hướng mới thay đổi trong cung tạm thời còn chưa truyền tới Tô trạch tiếng tăm lừng lẫy. Cho nên lúc Mông Chí vào thăm thì chỉ nhìn thấy Mai Trường Tô đang nhàn nhã đọc sách dưới đèn.
"Gần đây thân thể và tâm tình ngươi đều đỡ hơn nhiều, ta cũng yên tâm." Đại thống lĩnh cấm quân thoải mái cười, nói. "Đang đọc sách gì vậy? Còn phê thêm cả bình giải à?"
"Tường địa ký", trong này chuyện địa lý nhân văn được ghi lại rõ ràng, thú vị, không đến thực địa thì không thể viết ra được." Mai Trường Tô vừa cười đáp vừa đặt chiếc bút lông nhỏ trên tay xuống. "Có những nơi ta cũng đã đi qua, tùy hứng bình luận thêm mấy lời cảm khái, chẳng qua cũng vì không có việc gì làm."
Mông Chí sáp đến gần nhìn kĩ một hồi, thấy tâm tình Mai Trường Tô rất tốt, một vấn đề sớm đã muốn hỏi hôm nay cuối cùng cũng hỏi được. "Bút tích của ngươi đã khác hẳn trước kia, đó là ngươi cố gắng luyện à?"
"Xem như cố gắng, cũng xem như bất đắc dĩ." Mai Trường Tô gấp sách lại, tiện tay đặt lên án thư. "Bây giờ lực tay ta rất yếu, nét bút vốn đã thay đổi, cố ý đổi hẳn nét chữ cũng đơn giản hơn rất nhiều. Bây giờ nếu bắt ta viết mấy chữ giống như trước kia thì ta lại không viết được."
Mông Chí hơi hối hận vì mình lại hỏi một câu khiến chàng thương cảm như vậy, vội nói lảng sang chuyện khác: "Nghe nói ngươi không cho Mục Thanh dâng tấu xin về Vân Nam đúng không?"
"Không sai." Mai Trường Tô rót một chén trà cho khách, đưa tới. "Mục Thanh lúc đầu ở lại kinh là do Bệ hạ lấy cớ ở lại bầu bạn với Thái hoàng thái hậu. Bây giờ Thái hoàng thái hậu hoăng thệ chưa lâu, Mục Thanh đã vội vã dâng tấu xin về, vừa tỏ ra bạc bẽo lại khiến Bệ hạ nghi ngờ. Hắn bây giờ không gặp nguy hiểm, không bằng yên tâm ở lại thêm một năm, quan sát, rèn luyện thêm một thời gian cũng không có gì xấu."
"Nói vậy cũng đúng." Mông Chí gật đầu tán thành. "Mục Thanh dù không phải người trong tôn thất nhưng Thái hoàng thái hậu luôn luôn yêu quý vãn bối, hoàng tộc thì không cần phải nói, ngay cả công chúa gả ra ngoài và con cái các phiên vương khác họ có ai lúc riêng tư không gọi Thái hoàng thái hậu là nãi nãi, thái nãi nãi? Ở lại kinh thành chịu tang một năm cũng là việc nên làm."
Mai Trường Tô ngơ ngác nhìn hoa đèn, nói nhỏ: "Thái nãi nãi thích bọn trẻ, trong lòng bọn trẻ cũng đều biết vậy, cho nên dù là gã Mục Thanh thiếu kiên nhẫn kia cũng lập tức đồng ý ở lại kinh thành chịu tang sau khi nghe đề nghị của ta. Nếu Nghê Hoàng có thể đến thì chắc chắn cũng đã đến từ lâu rồi…"
Mông Chí chỉ cảm thấy hôm nay mình đứng là càng nói càng sai, không khác gì cố ý đến phá hoại tâm tình Mai Trường Tô, vội cầm chén trà lên uống, lại chuyển đề tài: "Hạ Đông gần đây yên tĩnh, hình như không có hành động gì. Nhưng nghĩ đến tính khí của nàng ta trước giờ lại càng khiến người khác phải sợ hãi. Theo ngươi thì có phải Hạ Giang đã phát hiện điều gì không?"
"Chuyện chỗ Huyền Kính ti ta chỉ muốn ngồi yên chờ xem diễn biến. Như ta vẫn nói, Hạ Đông không phải kẻ thích ngồi không, giờ đây nàng ta đã biết chân tướng, bất kể trước kia kính trọng sư phụ của nàng ta thế nào thì bây giờ cũng đã bắt đầu cảnh giác, vẫn có năng lực tự bảo vệ mình, cho nên còn không đến lượt ta phải lo lắng. Hạ Giang phát hiện cũng tốt, không phát hiện cũng được, cứ để bọn họ giao thủ trước. Ta muốn quan sát quá trình này và cả thái độ của Hạ Xuân, Hạ Thu nữa."
Lúc nói những lời này, giọng Mai Trường Tô hình như còn tàn nhẫn hơn lúc trước quốc tang vài phần, ánh mắt cũng trở nên rét lạnh thấu xương. "Vợ góa của Niếp đại ca chắc sẽ không làm ta thất vọng…"
"Tiểu Thù." Mông Chí chăm chú nhìn chàng, đang định nói gì đó thì Lê Cương đột nhiên từ bên ngoài xông vào, vội nói: "Tông chủ, Dự vương sắp vào rồi, hắn vừa xuống kiệu đã vội vã chạy vào trong, bọn thuộc hạ hoàn toàn không có cách ngăn cản…"
Mai Trường Tô cau mày, biết bây giờ Mông Chí đi ra thì sẽ bị bắt gặp. Chàng lập tức đứng dậy, mở cửa mật đạo, tiện ta còn đưa quyển "Tường địa ký" trên bàn cho Mông Chí, vừa đẩy ông ta đi vào vừa nói thật nhanh: "Đại thống lĩnh chịu khó ở bên trong đọc sách, lúc Dự vương đi chúng ta lại trò chuyện tiếp."
Mông Chí nghe lời lắc mình mà vào, cửa mật đạo vừa đóng lại, tiếng bước chân của Dự vương đã vang lên ngoài cửa. Mai Trường Tô xoay người đón khách, đồng thời ra hiệu cho Lê Cương và Chân Bình đi sau lưng Dự vương lui ra.
"Tô tiên sinh, tiên sinh có biết chuyện đã có quyết định về người nắm giữ tuần phòng doanh rồi không?" Sau khi tiến vào, Dự vương không mào đầu, câu đầu tiên đã đi thẳng vào vấn đề, lúc nói ra hắn cắn răng, sắc mặt âm trầm.
"Sao?" Mai Trường Tô nhíu mày. "Xem dáng vẻ điện hạ thì lẽ nào ta tính sai rồi?"
"Tiên sinh không tính sai, phụ hoàng quả thật không để bộ Binh tiếp quản." Dự vương rất bực bội. "Ông ta giao quyền chỉ huy cho Tĩnh vương."
Lần này Mai Trường Tô thật sự có chút bất ngờ. "Tĩnh vương? Chuyện khi nào?"
"Chính là buổi chiều hôm nay. Trước đó không hề có dấu hiệu báo trước, Bệ hạ cũng không hỏi ý kiến của bất kỳ ai, đột nhiên quyết định như vậy."
"Ta không biết điện hạ đang tức giận vì chuyện gì?" Mai Trường Tô bình thản nói. "Tĩnh vương chỉ huy không phải rất tốt sao? Ít nhất hắn cũng là người chính trực, điện hạ không cần lo hắn sẽ ủng hộ Thái tử."
"Nếu Tĩnh vương chỉ là Tĩnh vương thì ta đương nhiên sẽ vui mừng vì chuyện này, nhưng…" Đối với kẻ thù, Dự vương có một sự nhạy cảm đặc biệt, lúc này cảm giác đó của hắn càng mãnh liệt hơn. "Tô tiên sinh không cảm thấy dạo gần đây Tĩnh vương lên quá nhanh sao? Từ khi hắn nhận điều tra vụ án chiếm đất, ân sủng của phụ hoàng đối với hắn ngày càng tăng, ngay cả thái độ của các trọng thần đối với hắn cũng càng ngày càng tốt, danh vọng nước lên thuyền lên từng ngày một.
Các quan lại triều đình mới được bổ nhiệm dường như đều có ấn tượng tốt với hắn, mặc dù tạm thời không có dấu hiệu kết đảng nhưng Tĩnh vương giờ đây tuyệt đối không phải Tĩnh vương khi vừa trở về vào năm trước rồi."
Mai Trường Tô dường như suy nghĩ rất nghiêm túc một lát, nói: "Vấn đề này quả thật có điểm đáng ngờ. Nhưng nếu Tĩnh vương có dã tâm mà không có người ủng hộ thì cũng không làm được gì. Điện hạ khẳng định hắn chưa kết đảng?"
"Theo tin mật thám của Bát Nhã thì là như vậy. Có điều Bát Nhã dạo này làm ta hơi thất vọng, nhiều chuyện biết khá muộn, một số tin tức còn sai. Ả hoài nghi là có nội gián nếu không thì những cơ sở ngầm đó đã không đồng loạt bị mất cho dù chúng không để lộ sơ suất gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!