Trưởng công chúa Lỵ Dương ngө ở giữa bãi cỏ ướt đẫm sương đêm, mái tóc vấn cao tản mát buông xuống hai vai, váy áo hơi nhăn nhúm, vẻ mặt thất thần. Bà nắm một thanh trường kiếm trong bàn tay trắng như sáp nến, chống thanh kiếm nghiêng nghiêng bên người. Trên gương mặt hằn vệt nước mắt vẫn lưu lại dấu vết của cơn xúc động, hai má ửng hồng, hơi thở gấp gáp, trên cổ ẩn hiện gân xanh.
Tiêu Cảnh Duệ ngồi xuống cạnh bà, đỡ thân thể mẫu thân để bà dựa đầu vào vai mình, một tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng bà, tay kia cầm tay áo lau gương mặt loang lổ nước mắt cho bà, miệng thì thào an ủi: "Tốt rồi… có nhi tử ở đây… tốt rồi… không sao cả…"
"Họ… bọn họ…" Trưởng công chúa Lỵ Dương nhắm mắt lại, nhỏ giọng hỏi.
"Một số người bị thương… nhưng đều còn sống…"
Trưởng công chúa cắn chặt môi dưới khô nứt, hơi thở sâu dồn dập, hai mắt vẫn không mở ra.
Hạ Đông hạ thấp giọng hỏi sư huynh của mình: "Chuyện gì thế?"
Hạ Xuân cũng thấp giọng trả lời: "Lúc ta nhận được tín hiệu của muội chạy tới thì nhìn thấy Dự vương điện hạ đã ở ngoài cửa, sau đó Ngôn hầu cũng đến. Tạ hầu gia nói chỉ là một đám cháy nhỏ, vẫn ngăn cản không cho bọn ta đi vào. Lúc đó đã chuẩn bị động thủ rồi, đột nhiên trưởng công chúa cầm kiếm đi ra ngăn cản hai bên xảy ra xung đột rồi dẫn bọn ta vào đây… Rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao lại ồn ào lộn xộn như vậy?"
"Ở đây không tiện nói chuyện, khi về muội sẽ nói với sư huynh sau." Hạ Đông nghĩ đến những người sẽ thay đổi hoàn toàn vận mệnh sau tối nay, trong lòng cảm khái, lắc đầu thở dài.
Lúc này Mai Trường Tô phát hiện bàn tay nắm trường kiếm của trưởng công chúa Lỵ Dương đột nhiên nắm chặt, vội kêu lên một tiếng nhắc nhở: "Cảnh Duệ!"
Tiêu Cảnh Duệ hơi giật mình, lập tức giữ tay mẫu thân, nói khẽ: "Mẹ… để con cầm kiếm giúp mẹ…"
Trưởng công chúa Lỵ Dương lắc đầu, dường như cuối cùng đã khôi phục được chút sức lực. Bà hơi ngồi thẳng người chậm rãi ngước mắt lên. "Con đừng lo, Từ xưa đến nay chết vẫn là điều gian nan nhất, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm nên sẽ không tự sát…"
Bà vừa nói vừa bám vào người Tiêu Cảnh Duệ đứng lên, hít sâu một hơi, ngẩng đầu, cầm kiếm trong tay, giọng nói lạnh lẽo: "Tiểu cô nương Đại Sở kia đâu?"
Vũ Văn Niệm không ngờ bà lại gọi mình, ngẩn ra một lát mới phản ứng lại. "Ta… ta ở đây…"
Trưởng công chúa Lỵ Dương chuyển ánh mắt đến người nàng, yên lặng nhìn hồi lâu. "Nghe nhũ mẫu nói ngươi đã dập đầu lạy ta ba cái?"
"Vâng…"
"Hắn bảo ngươi dập đầu lạy ta, ý là muốn dẫn Cảnh Duệ đi khỏi chỗ ta đúng không?"
"Ta…" Vũ Văn Niệm dù sao cũng vẫn còn non trẻ, chỉ ngập ngừng nói. "Vãn bối vốn cũng nên…"
"Ngươi nghe đây." Trưởng công chúa Lỵ Dương lạnh lùng ngắt lời nàng. "Năm đó sau khi hắn chạy trốn, ta đã từng nói tình cảm giữa chúng ta là hai bên tự nguyện, chuyện đã qua thì không hối hận, đã không chống lại được thiên mệnh thì cần gì phải oán trời trách đất. Ngươi dập đầu ta có thể nhận, nhưng Cảnh Duệ sớm đã trưởng thành, đi con đường nào là do chính nó quyết định, ta không cho phép bất kỳ ai ép buộc nó."
Vũ Văn Niệm nhất thời bị khí thế của trưởng công chúa áp đảo, chỉ có thể thấp giọng đáp một tiếng: "Vâng!"
Lần này trước khi nàng rời khỏi kinh đô nước Sở, phụ thân nàng từng dành một đêm để kể với nàng về trưởng công chúa Lỵ Dương trong trí nhớ, ngựa đỏ, váy hồng, phấn chấn hiên ngang, tính như lửa nóng.
Nhưng sau khi gặp người thật, nàng cảm thấy bà không hề giống những gì phụ thân mình mô tả. Đến lúc này nàng mới lờ mờ cảm nhận được một phần phong thái của bà năm đó.
Sau mấy lời ấy, hiển nhiên trưởng công chúa Lỵ Dương đã hoàn toàn ổn định được tinh thần, vẻ mặt cũng ngày càng kiên định. Bà chậm rãi đẩy nhi tử ra, đi về phía trước một bước, giọng nói đều đều: "Cảnh Hoàn, ngươi lại đây."
Dự vương thoáng giật mình, thấy mọi người đều nhìn hắn, hắn đành phải nghe lời đi tới, vừa thi lễ, gọi một tiếng "cô cô", một vệt sáng lạnh đã lóe lên trước mặt, mũi kiếm sáng như tuyết chỉ thẳng vào ngực.
"Trưởng công chúa…" Hạ Xuân hoảng sợ đang định chạy tới ngăn cản thì trưởng công chúa Lỵ Dương đã mở miệng nói: "Cảnh Hoàn, hôm nay ngươi đến là định mang người nhà họ Trác đi đúng không?"
Dự vương nhìn mũi kiếm trước ngực, vẫn rất bình tĩnh, gật đầu, nói: "Tạ Ngọc tuy là hoàng thân nhưng quốc có quốc pháp, ông ta cũng không thể vi phạm, nhà họ Trác…"
"Những lời sáo rỗng này không cần phải nói nữa. Đương nhiên ta biết rất rõ mục đích của ngươi." Trưởng công chúa Lỵ Dương lạnh lùng nói. "Bây giờ ta muốn ngươi đáp ứng ta hai việc, nếu ngươi đồng ý thì kể cả chỗ Hoàng thượng, Thái hoàng thái hậu và Hoàng hậu ta đều có thể không đến nói chuyện, miễn được rất nhiều phiền phức cho ngươi sau này."
Dự vương cân nhắc một lát rồi khom người, nói: "Cô cô cứ dặn dò."
"Thứ nhất, tuyệt đối không được làm liên lỠđến người khác."
Dự vương suy nghĩ một lát. Trừ Tạ Ngọc, những người nhà họ Tạ khác đều có dòng máu hoàng gia, cũng không có chức vụ trong triều, vốn không nên truy cứu. Huống hồ Tạ Ngọc mới là cánh tay đắc lực nhất của Thái tử, lật đổ được Tạ Ngọc là hắn đã đạt được mục đích, những chuyện khác đều không cần quan tâm. Vì vậy Dự vương lập tức gật đầu, nói rất dứt khoát: "Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!