Chương 31: (Vô Đề)

Tám ngọn đèn cung đình lặng lẽ đi trước dẫn đường.

Các cung đều đã thắp nến, cả hậu cung đều sáng bừng.

Nhưng Hoàng đế Đại Lương lại đi về phía thiếu ánh sáng nhất, hình như đang cố ý tìm kiếm một nơi vắng vẻ và yên tĩnh

Đi mãi, đi mãi, đột nhiên ngửi thấy mùi thảo dược xộc vào mũi, Hoàng đế Đại Lương ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước có một cung viện nhỏ bé dường như nằm tách biệt bên ngoài chốn hậu cung vinh hoa xa xỉ này, không trồng cây đẹp hoa thơm mà lại trồng một vườn thuốc nhỏ, an bình nhã nhặn.

"Đây là nơi nào?"

Cao Trạm vội đáp: "Bẩm Bệ hạ, đây là chỗ ở của Tĩnh tần nương nương."

"Tĩnh tần…" Hoàng đế Đại Lương nheo mắt như đang nhớ lại.

Đúng vậy, Tĩnh tần, mẫu thân của Cảnh Diễm… cũng vẫn thường gặp trong những ngày lễ tết trong cung. Bà luôn ngoan ngoãn đứng ở vị trí phía sau, chưa bao giờ chủ động nói chuyện, vẫn giống hệt như lúc bà mới vào cung.

"Cao Trạm, Tĩnh tần đã vào cung được gần ba mươi năm rồi đúng không?"

Cao Trạm toát mồ hôi sau lưng, không dám trả lời dài dòng, chỉ nhỏ giọng dạ một tiếng.

"Sau khi sinh Cảnh Vũ, Lạc Dao vẫn bị ốm, rất nhiều năm không đỡ hơn. Lâm phủ lo lắng cho nên mới đưa y nữ vào cung điều trị… Trẫm nhớ Lạc Dao luôn luôn thân thiết với nàng như tỷ muội…"

Thần phi Lâm Lạc Dao và cố đại hoàng tử Tiêu Cảnh Vũ đều là những danh từ cấm kỵ không thể trao đổi với Hoàng đế khi ông ta nhất thời tấm huyết dâng trào, Cao Trạm chỉ cảm thấy áo lót đã sắp ướt sũng, cố gắng không để nhịp thở của mình quá dồn dập, thân hình lại cúi thấp hơn một chút.

Hoàng đế Đại Lương lạnh lùng liếc nhìn hắn. "Ngươi cũng không cần s㠨ãi như vậy… Đi truyền chỉ, bảo Tĩnh tần tiếp giá."

"Vâng."

Chẳng bao lâu sau Chỉ La viện thoang thoảng mùi thảo dược đã thắp sáng đèn, Tĩnh tần dẫn các cung nữ ăn mặc chỉnh tề ra nghênh đón, quỳ lạy bên ngoài cổng viện.

Hoàng đế Đại Lương không nhìn bà mà chỉ nói hai chữ "bình thân" rồi bước dài đi vào trong viện.

Tĩnh tần vội đứng dậy đi theo, tới hầu hạ ông ta cởi áo choàng, ngầm quan sát sắc mặt ông ta rồi dịu dành hỏi: "Bệ hạ có vẻ mệt mỏi, không biết Bệ hạ có muốn xông thuốc cho đỡ mệt hay không?"

Hoàng đế Đại Lương nghĩ bà xuất thân y nữ, hiển nhiên phải rành trị liệu, hơn nữa quả thật cũng cảm thấy đau đầu, mệt mỏi, vì vậy lập tức gật đầu đồng ý.

Tĩnh tần sai người khiêng thùng tắm đến, tự tay pha chế dươc liệu, không bao lâu sau đã chuẩn bị sẵn sàng, hầu hạ Hoàng đế Đại Lương vào tắm, lại dùng dầu nóng xoa bóp các huyệt vị trên đầu cho ông ta.

Tĩnh tần mặc dù đã có tuổi, dung nhan không quá xinh đẹp nhưng người theo nghề y lòng vốn phẳng lặng, chăm sóc bản thân cũng rất tốt, trên đầu không có tóc bạc, đôi tay mềm mại, trắng muốt xoa bóp day huyệt khiến Lương đế vô cùng thoải mái.

Đã rất lâu rồi Hoàng đế Đại Lương không được thanh thản như vậy.

"Bệ hạ, xông hơi dễ khô miệng, Bệ hạ có muốn uống trà thảo dược không?" Tĩnh tần khẽ hỏi, lại đưa chiếc bát gốm đến bên miệng ông ta.

Hoàng đế Đại Lương không mở mắt ra, nhẹ nhàng nhấp vài ụm. Trà thảo dược ngọt dịu, thơm mát, không hề có mùi thuốc, một ký ức xa xưa bất chợt tràn về.

"Tĩnh tần… mấy năm nay trẫm vẫn lạnh nhạt với nàng…" Nắm tay bà, Hoàng đế Đại Lưong ngẩng đầu than thở.

Nghe câu này, Tĩnh tần cũng không nhân cơ hội thổ lộ những ấm ức của mình, hay nói mấy lời khiêm tốn dễ nghe đáp tạ mà chỉ khẽ mỉm cười, dường như hoàn toàn không ghi nhớ trong lòng, vẫn tiếp tục xoa bóp bả vai cho Hoàng đế.

"Thoáng cái đã bao nhiêu năm, trẫm cũng già rồi…" Hoàng đế Đại Lương biết tính bà vẫn điềm đạm như vậy nên không hề để ý. "Có muốn bù đắp cho nàng cũng không bù đắp được, có điều Cảnh Diễm là đứa con hiếu thảo, nàng vẫn sẽ có hậu phúc."

"Bê hạ nói thật đúng, có Cảnh Diễm là thần thiếp đã biết đủ rồi. Cảnh Diễm là đứa con hiếu thảo, lại trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần nó ở kinh thành thì chắc chắn sẽ thường xuyên đến vấn an, chỉ cần được nhìn thấy nó là thần thiếp đã rất vui rồi."

Hoàng đế Đại Lương liếc nhìn bà, thấy trong đôi mắt trong suốt cùa bà chứa đầy tình mẫu tử, trái tim cũng không khỏi mềm ra. "Cảnh Diễm là đứa con ngoan trọng tình nghĩa làm sao trẫm lại không biết? Chỉ có điều tính tình nó hơi ngang bướng nên tài hoa cũng bị át mất, trẫm cũng không cho nó quá nhiều cơ hội. Có điều nàng cứ yên tâm, trẫm vẫn luôn chiếu cố nó.

Sau này trẫm sẽ cố gắng không phái nó ra sa trường hung hiểm nữa…"

"Nếu triều đình cần thì nó vẫn phải đi." Tĩnh tần lạnh nhạt nói. "Thần thiếp không rõ chuyện ngoài cung, nhưng thân là hoàng tử, bảo vệ giang sơn là trách nhiệm của nó. Đứa con này mặc dù tính tình ngang bướng nhưng trong lòng vân có Bệ hạ, vẫn có Đại Lương. Nếu Bệ hạ yêu quý nó mà để nó nhàn rỗi hưởng phúc ở kinh thành thì nó lại chỉ cảm thấy tủi thân, ấm ức."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!