Chương 4: Thắp đèn mai – Phần 1

Khương Thanh Tố đến Thập phương điện đã có ít ngày, vốn định viết thư gửi cho Diêm Vương, nhờ người phái thêm vài nhân thủ tới. Thế nhưng khi thực sự đảm đương vai trò Bạch Vô Thường của Thập phương điện, nàng mới phát hiện, dẫu chỉ có ba người thì ngày ngày cũng chẳng có việc gì làm.

Ở điện Diêm Vương trước kia đã quen bận rộn, các việc lớn nhỏ của âm ty đều do một tay nàng gánh vác. Nay đột ngột rảnh rỗi, trái lại khiến nàng có chút không quen.

Thẩm Trường Thích vốn yêu văn chương, giấy khác nhau sưu tầm hơn hai mươi loại, bàn gỗ các kiểu cũng có cả chục bộ, ngày ngày chăm chỉ thay đổi cho Đơn Tà dùng.

Ngày thứ hai sau khi Khương Thanh Tố đến, thấy nàng không quen, Thẩm Trường Thích bèn dẫn nàng lên thư phòng tầng hai của mình chọn sách đọc. Phải nói rằng, cả tầng đều là nơi cất giữ sách của hắn, thông suốt đến tận tầng ba, ở giữa dựng một chiếc thang, một gian chất đầy sách, trông vào thật hùng tráng.

Thẩm Trường Thích còn chia sách thành khu: khu Nam là sử ký, khu Bắc là tạp luận, khu Đông là thơ từ ca phú. Còn khu Tây… mỗi khi nhắc đến, hắn đều lộ vẻ gian xảo, cố ý hạ giọng nhưng lại nói lớn đủ để ai cũng nghe: "Chỗ đó là bảo bối của ta đó."

Cái gọi là "bảo bối", đại để gồm có: xuân cung họa đồ, từ yến khúc lục, và một số truyện dâm tình đến người lớn còn không dám xem bừa.

Khương Thanh Tố "vinh hạnh" liếc qua một cái, thấy trên đó đều đề tên "Thẩm", biết ngay là mấy thứ này do Thẩm Trường Thích chép vẽ lúc nhàn rỗi mấy trăm năm nay.

Biết được sở thích của Thẩm Trường Thích, Khương Thanh Tố cũng thường thấy hắn bưng một chiếc ghế gỗ đỏ nhỏ, ngồi dựa vào cửa Thập phương điện, trên đầu gối đặt quyển sách trắng, tay cầm bút lông sói, vừa cười vừa viết gì đó.

Tóm lại, chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì.

Còn Đơn Tà, Khương Thanh Tố lại chẳng mấy khi thấy mặt.

Mỗi sáng hắn rời điện, đến tối mịt mới về, mà thân là quỷ hồn vốn chẳng cần ăn uống, tự nhiên cũng chẳng có giờ giấc ba bữa gì.

Trong Thập phương điện chỉ còn lại Thẩm Trường Thích, Khương Thanh Tố rảnh rỗi quá độ, đành phải đứng bên cạnh hắn tìm cảm giác tồn tại, một bên xem hắn viết sách, một bên ngẩn người.

Thẩm Trường Thích hình như đang viết tới chỗ đ. ộng tì. nh, sắc mặt đỏ lên, Khương Thanh Tố hiếu kỳ ghé qua hỏi: "Thẩm đại nhân trước kia làm nghề gì?"

Thẩm Trường Thích thở dài, khép sách lại: "Đừng gọi ta là Thẩm đại nhân nữa, cứ theo Bạch Vô Thường gọi là Thẩm đi. Ta trước kia ấy à, có thể gọi là bụng đầy kinh luân, nhưng trong kỳ thi mùa thu bị giám khảo gian lận mà đánh rớt, ta tức giận quá, bèn xách ghế đến dưới chân cầu trước phủ giám khảo kể chuyện."

Khương Thanh Tố khóe miệng giật giật: "Vậy gọi là báo thù sao?"

Thẩm Trường Thích cười toe toét: "Ngài tưởng ta kể gì? Chính là kể chuyện vị giám khảo ấy cùng mười tám tiểu thiếp trong phủ mỗi ngày hoan lạc ái ân, ngài bảo có tính là báo thù không?"

Khương Thanh Tố chắp tay, thầm nghĩ may mà năm xưa khi nàng làm việc thiên vị không đụng trúng người như hắn, bằng không tiếng xấu cũng vang xa rồi, dù giờ danh tiếng cũng chẳng ra gì.

Thẩm Trường Thích lại nói: "Người đến nghe ta kể chuyện ta không lấy tiền, nhưng vẫn phải sống mà, thế là ta vẽ tranh cho các cô nương thanh lâu, lại viết vài bài từ tình để họ phổ thành tiểu khúc lấy lòng khách."

Khương Thanh Tố gật đầu, hóa ra mấy thứ kia là từ đó mà ra. Dẫu đã chết, hắn vẫn không quên nghề xưa, giữ được bốn trăm năm, cũng là có chí khí.

Nàng hỏi: "Vậy rồi ngươi làm sao…?"

Thẩm Trường Thích thoáng sượng mặt, khẽ ho một tiếng, trong mắt lộ chút gì đó, nhưng rất nhanh thu lại. Khương Thanh Tố từng ở quan trường mười năm, chỉ cần một cái liếc là nhìn thấu, cũng không vạch trần, chỉ chờ hắn tự kể.

Thẩm Trường Thích nói: "Giám khảo đó có một nữ nhi, rất xinh đẹp, biết ta bêu xấu phụ thân nàng dưới cầu, bèn cải trang nam nhân tới mắng ta. Nàng giấu thân phận, hai ta lại thành bạn vong niên. Uống rượu, làm thơ, vẽ tranh cùng nhau. Sau nàng mới tiết lộ thân phận con gái, ta vội đến phủ cầu thân, ai dè, giám khảo là gian thần, mà con gái hắn còn gian hơn, đợi ta gom đủ sính lễ mới lộ rõ bộ mặt thật."

Khương Thanh Tố thở dài: "Về sau thì sao?"

"Về sau? Về sau giám khảo gọi quan binh đến, vu cho ta lừa gạt nữ nhi hắn, lại có người làm chứng ta qua lại với tiểu thư nhà đó, ta bị bắt, đánh vào ngục. Tiểu thư ấy tới thăm, đưa hai lượng bạc hối lộ ngục tốt, dẫn theo hai gia đinh, hung hăng trừng ta."

Đẹp người, tâm rắn như rắn rết.

Cái tên đó, Thẩm Trường Thích tưởng chừng không bao giờ quên nổi, vậy mà qua mấy trăm năm, chỉ còn nhớ sự việc, tên người, dung mạo đều không còn.

Chỉ nhớ nàng nói: "Ngươi không thích nói sao? Vậy để xem rút lưỡi ngươi rồi, ngươi còn nói kiểu gì!"

Hai gia đinh giữ chặt hắn, hắn sống chết không mở miệng, cuối cùng có người dùng vật sắc rạch khóe miệng hai bên, bẻ hàm hắn ra, sống sờ sờ mà lôi lưỡi ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!