Khương Thanh Tố cứu được bà chủ khách điếm Trường Phong một mạng, nhưng rõ ràng đối phương không hề hay biết, bởi vậy chẳng những không có ý cảm kích, trái lại còn thấy nàng vướng víu chướng mắt. Bà ta hất khăn tay, bĩu môi một tiếng rồi xoay người bước thẳng ra hậu viện.
Lúc này, sắc mặt Thẩm Trường Thích và Chung Lưu chẳng khác gì nhau, chỉ là cằm của Chung Lưu không dài bằng Thẩm Trường Thích. Nhìn thấy cằm của Thẩm Trường Thích như sắp rớt xuống đất, hắn liền giơ tay vỗ một cái: "Thẩm ca! Dọa người ta rồi, thu lại đi!"
Thẩm Trường Thích thu cằm lại, Khương Thanh Tố tay vịn cầu thang, những ngón tay thon dài nhẹ gõ lên mặt gỗ, hơi nghiêng đầu liếc về phía Đơn Tà.
Đơn Tà nhìn chằm chằm khuôn mặt của Khương Thanh Tố, sắc mặt không đổi, cụp mắt rồi quay lưng, không đi về hướng hậu viện mà trực tiếp lên lầu. Khương Thanh Tố cũng bước theo. Đợi hai người họ rời đi, Thẩm Trường Thích và Chung Lưu mới dám thì thầm to nhỏ.
Thẩm Trường Thích: "Thế này là sao? Ta còn chưa viết xong truyện, bọn họ đã muốn thật tình rồi sao?"
Chung Lưu: "Sợ chết khiếp, hai chữ "Phu quân" sao lại có thể được Bạch đại nhân gọi ra nhẹ nhàng uyển chuyển đến vậy?"
Thẩm Trường Thích hít một hơi: "Chẳng lẽ sau lưng ta, bọn họ đã có mối quan hệ không thể nói với quỷ rồi?"
Chung Lưu chớp mắt: "Ơ? Đợi chút, Thẩm ca, vừa nãy huynh nói chuyện gì cơ?"
Khương Thanh Tố theo sau Đơn Tà một bước bước vào phòng, Đơn Tà ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nàng thì ngồi bên bàn. Trời đã về chiều, lão Trương đẩy xe bánh nướng đã rời khỏi khách điếm Trường Phong. Tuy mặt trời đã lặn, nhưng chính là lúc đèn hoa rực rỡ lên, phố huyện Địch vẫn nhộn nhịp như thường, một con phố trải dài đèn lồng đỏ chót, người qua lại như mắc cửi.
…
…
Khương Thanh Tố hỏi: "Đơn đại nhân sao lại có liên can đến bà chủ khách điếm Trường Phong vậy?"
Đơn Tà phe phẩy quạt, không trả lời nàng, chỉ hỏi lại: "Hôm nay tra được gì rồi?"
Khương Thanh Tố "ồ" một tiếng: "Sắp rồi."
Khóe môi Đơn Tà khẽ nhếch, "sắp rồi", tức là chưa có gì cả.
Khương Thanh Tố thấy nụ cười kia liền đưa tay gãi mũi, trước mặt người này, xem ra nàng chẳng giấu được gì, rõ ràng đã bị nhìn thấu là hôm nay không thu hoạch được gì.
Khương Thanh Tố hỏi hắn: "Bát Trường Sinh của Đơn đại nhân từ đâu mà có? Ta thấy cái bát này cổ quái vô cùng, không giống vật tầm thường, năng lực cũng chẳng phải là điều mà quỷ sai của Âm ty có thể có được, chẳng lẽ là được cao nhân nào đó tặng cho đại nhân sao?"
Đừng nói là quỷ sai Âm ty, dù có là Diêm Vương cũng không có quyền thay đổi vận mệnh người khác. Ấy vậy mà cái bát này chẳng những có thể thay đổi, lại còn thay đổi một cách đường hoàng không chịu sự ràng buộc nào.
Đơn Tà hỏi nàng: "Việc này liên quan đến vụ án sao?"
"Há lại không?" Khương Thanh Tố mỉm cười, nói mà mặt mũi tỉnh bơ, không biết ngượng là gì, "Nếu ta không biết nguồn gốc Bát Trường Sinh, sao có thể giải quyết những chuyện liên quan đến nó?"
Đơn Tà nhìn nụ cười kia của Khương Thanh Tố, đáp: "Là vật của ta."
Khương Thanh Tố hơi nhướng mày: "Đơn đại nhân rốt cuộc thân phận là gì? Sao ta cảm thấy… ngài dường như còn hơn cả Diêm Vương…"
Chưa nói xong, hai người đã nghe thấy tiếng của Thẩm Trường Thích vọng lên từ dưới lầu. Hắn cùng Chung Lưu đứng ở bên ngoài, từ dưới trông thấy tay áo Đơn Tà thò ra ngoài cửa sổ, liền giơ tay vẫy: "Vô… Ngô đại nhân, phu nhân! Xuống đây xem pháo hoa nè!"
Đơn Tà dời mắt nhìn xuống, Khương Thanh Tố nghe tiếng cũng bước đến bên cửa sổ. Căn phòng có nhiều cửa sổ, nàng đẩy cánh bên phải ra, hơi thò đầu ra ngoài, liền thấy Thẩm Trường Thích đang cầm một đống đồ ăn không biết mua từ đâu về, còn Chung Lưu thì đứng bên cạnh trêu chọc hắn.
"Xem pháo hoa gì?" Khương Thanh Tố hỏi.
Thẩm Trường Thích chỉ về phía đám đông đang đổ tới một nơi: "Bên đó! Hôm nay huyện Địch Thủy mời Thổ Địa thần, có pháo hoa xem, mọi người kéo nhau đến xem náo nhiệt!"
"Vậy các ngươi đi đi, sao phải kéo cả ta?" Khương Thanh Tố chống cằm, khẽ liếc mắt về phía Đơn Tà, khóe môi cong lên, hai người tự nhiên mà quên mất cuộc đối thoại vừa rồi. Nàng nửa híp mắt, giọng điệu có phần trêu ghẹo lười biếng: "Vả lại, "Ngô đại nhân" của các ngươi không thích náo nhiệt đâu."
Ba chữ "Ngô đại nhân" bị nàng cố tình nhấn mạnh. Đơn Tà cúi đầu bật cười khẽ, phe phẩy quạt rồi đứng dậy bước ra cửa: "Đi thôi."
Khương Thanh Tố sững người, đóng cửa sổ lại hỏi: "Ngài thật định đi xem pháo hoa sao?"
"Còn có việc cần điều tra." Đơn Tà đáp. Khương Thanh Tố đi theo, trong lòng cảm thấy Đơn Tà chắc hẳn đang lén làm gì đó nàng không biết, mấy năm qua chung đụng cũng đủ để nàng rút ra kinh nghiệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!