Đơn Tà trong ba ngày không nhúng tay vào chuyện của Bát trường sinh, Khương Thanh Tố dĩ nhiên vui mừng. Trước đây, lúc nàng bắt kẻ nam nhân gieo thai quỷ, hắn lại đúng lúc ra tay đánh roi, khiến Khương Thanh Tố tức đến mức bỏ đi nghe kể chuyện.
Trước khi ra khỏi cửa, Khương Thanh Tố hỏi Đơn Tà có định đi đâu, hay muốn quay về Thập Phương điện nghỉ ba ngày. Đơn Tà ngồi trên ghế thái sư, tay cầm một quyển sách đọc, mí mắt cũng không buồn nhấc, thản nhiên đáp: "Ngươi đi đường ngươi là được."
Khương Thanh Tố khẽ nhếch môi, đẩy cửa ra rồi lại khép lại. Thẩm Trường Thích và Chung Lưu nhàm chán không có việc gì, tự nhiên đi theo phía sau nàng. Dù cho hiện tại tính cách của Khương Thanh Tố giống Đơn Tà đến tám phần, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là hắn.
"Ra ngoài với Bạch đại nhân còn được ăn ngon uống ngon hơn." – đó là nguyên văn lời của Thẩm Trường Thích. Không ai bịt miệng hắn, muốn nói gì thì nói, còn có thể dọa Chung Lưu mua đồ cho mình. Nếu Chung Lưu không chịu, hắn liền tỏ vẻ giận dỗi, thực ra chỉ là hai tay chống hông, chau mày, bày ra bộ dạng như tiểu thê tử không chịu đi nếu không được mua quà.
Khương Thanh Tố để mặc hai người sau lưng đùa giỡn, bản thân men theo con đường Trần Cẩm Sơ rời đi mà định bắt đầu điều tra từ Trương Chi Hiếu.
Hiển nhiên, lão Trương tuy đã khoảng sáu mươi, nhưng bên dưới Bát trường sinh lại ép tên của Trương Chi Hiếu. Trương Chi Hiếu cả đời ra sao, sinh tử bộ ghi chép thế nào, việc đó sau này hãy xem. Nhân lúc trời còn sáng, nàng muốn xem xét mối quan hệ giữa Trương Chi Hiếu và Trần Cẩm Sơ, cũng như liệu Trương Chi Hiếu có biết công dụng của Bát trường sinh hay không. Cũng có thể… lão Trương thực sự không hay biết gì về công dụng của nó.
Khi xử án ở nhân gian, Khương Thanh Tố luôn giữ hai nguyên tắc: một là cố gắng tránh tổn thương người không đáng bị tổn thương – ví như Trần Cẩm Sơ, người lương thiện giữa trung tâm vụ án; hai là nếu sự việc có lý do và có thể cảm thông, thì giảm nhẹ hình phạt cho kẻ phạm tội – dù sao thì kiếp người bất toàn, lạc lối giữa đời thường đều là những kẻ đáng thương.
Khi còn làm quan trong triều, nàng chưa từng nghĩ đến những điều này, chỉ một lòng một dạ nghĩ đến lợi ích của một người mà thôi. Miễn là có lợi cho người đó, nàng sẽ làm, chẳng đoái hoài gì đến kẻ đáng thương khác.
Giờ đây mới phát hiện, làm một vị quan tốt, kỳ thực lại càng thoải mái tự tại.
…
…
Tới ngã rẽ, Khương Thanh Tố dừng bước, ngoảnh đầu nhìn hai người đang tranh giành khúc giò heo, nhướng mày nói: "Hay các ngươi quay lại theo Đơn đại nhân đi?"
Chung Lưu lập tức giành lấy giò heo về tay mình, cả hai người đứng thẳng, ngoan ngoãn nghe lời. Thẩm Trường Thích thì lưỡi dài, nhân lúc Chung Lưu không để ý liền li. ếm lấy một cái.
Chung Lưu: "Eo ôi~ Cho ngươi đấy, cho ngươi đấy!"
Thẩm Trường Thích: "Hê hê."
Khương Thanh Tố: "……"
Một lát sau, nàng chỉ vào hai con đường phía sau hỏi: "Đường nào dẫn tới tư thục?"
"Phía bên phải." – Chung Lưu chỉ đường, rồi dứt khoát đi lên trước dẫn đường, vừa đi vừa kể lại lịch sử của tư thục này. Đường đến tư thục không xa, qua ngã rẽ chẳng bao lâu là đến.
Địa phương tên Địch Thủy là một thủy thành, xung quanh tư thục cũng có thác nước và con suối nhỏ, xây dựng giữa khu rừng lưng chừng núi, vừa yên tĩnh lại vừa hữu tình. Những đứa trẻ nhà khá giả đều được gửi đến đây học tập.
Tư thục tổng cộng chỉ có hai phu tử dạy học. Trương Chi Hiếu là một trong hai người. Trước kia chỉ có một ông lão từ huyện khác tới, nghe nói thi rớt mới bắt đầu dạy học, nhưng đã từng dạy ra vài vị cử nhân.
Khi Khương Thanh Tố đến cổng tư thục thì vừa lúc mấy đứa trẻ tan học về nhà, đeo cặp sách lon ton chạy ra ngoài, có vài đứa hẹn nhau đi chơi. Khi đi ngang qua Khương Thanh Tố, có hai đứa tò mò ngẩng đầu nhìn nàng, vừa thấy Chung Lưu phía sau liền sợ hãi chạy biến.
Thẩm Trường Thích đang nhai giò heo nói: "Xem cái dáng dơ dáy của ngươi kìa, dọa bọn nhỏ rồi đấy."
Chung Lưu liếc mắt nhìn, vừa khéo thấy nửa cái giò bị nhét cả vào miệng, khoé miệng nứt toét tới tận má, bèn nói: "Ngươi cũng chẳng soi gương lại mà xem, Thẩm ca, lấy tay áo che mặt lại đi. Đừng nói trẻ con, đến ta còn muốn sợ nữa là."
Thẩm Trường Thích nâng tay phải, lấy tay áo dài che nửa mặt, cặp mắt len lén liếc trái liếc phải hỏi: "Trương Chi Hiếu đâu?"
Khương Thanh Tố chưa thấy Trương Chi Hiếu, nhưng lại thấy thị nữ của Trần Cẩm Sơ là Tư Quyên. Thấy ánh mắt của Tư Quyên hướng về nơi nào, nàng liền đoán được Trương Chi Hiếu nhất định ở đó, bèn bước tới.
Quả nhiên, Trương Chi Hiếu và Trần Cẩm Sơ đang ở hậu viện tư thục. Nơi đó có một hàng rau xanh do ông lão trồng, Trương Chi Hiếu thi thoảng giúp chăm sóc. Ngoài vườn rau còn có một bãi cỏ rộng, bên cạnh là thác nước và con suối, nước không chảy xiết, còn có mấy con cá bơi lội.
Khương Thanh Tố đứng bên cạnh ngôi nhà gỗ của tư thục, không đứng cùng phía với Tư Quyên nhưng lại dễ dàng nhìn rõ Trương Chi Hiếu và Trần Cẩm Sơ.
Trương Chi Hiếu ngồi trên bãi cỏ, Trần Cẩm Sơ ngồi cạnh hắn. Một người là tiểu thư khuê các, một người là thư sinh nho nhã, giữa hai người còn chừa một khoảng khá lớn, không ngồi sát nhau.
Trên tay Trương Chi Hiếu cầm một chiếc bánh nướng, có chút ngượng ngùng, chưa ăn mà nhìn về phía Trần Cẩm Sơ hỏi: "Cuốn sách lần trước mượn muội đọc rồi chứ?"
Trần Cẩm Sơ gật đầu, môi mỉm cười: "Đọc rồi. Huynh viết sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!