Chương 26: Bát trường sinh – Phần 5

"Ngài thật sự đã nói vậy với Vô Thường đại nhân sao?" Trên đường đến cầu Nại Hà, Thẩm Trường Thích tròn mắt, miệng há ra đầy kinh ngạc xen lẫn hứng thú. Hắn đánh giá Khương Thanh Tố từ trên xuống dưới mấy lượt: "Sao ngài vẫn bình an vô sự vậy?"

Khương Thanh Tố híp mắt nhìn về phía trước — nơi Đơn Tà đang đi trước vài bước. Biết đâu mấy lời của Thẩm Trường Thích hắn đều nghe rõ cả rồi.

Khương Thanh Tố thở dài: "Ngươi tưởng ta là ngươi à? Gặp chuyện là bị đánh chắc?"

Thẩm Trường Thích đập tay: "Thế thì quá bất công rồi!"

Khương Thanh Tố nghĩ lại, chính mình cũng thấy khó tin. Hình ảnh lúc nàng tràn đầy cảm xúc nói ra điều kiện trao đổi với Đơn Tà cứ văng vẳng trong đầu. Nghĩ lại, nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc, như một đứa trẻ chưa lớn.

Người kia là ai chứ? Là Hắc Vô Thường khiến cả địa phủ khiếp sợ. Dù nàng đoán được có thể hắn cũng không thích cô độc, điều đó cũng không có nghĩa nàng có thể đường hoàng nói ra điều kiện. Nếu trong mắt hắn, sinh mệnh của nàng không đáng kể, thì lời nói ấy chẳng khác nào tự mình chuốc nhục. Những cảm xúc người sống có thể trải qua — một kẻ đã chết, sao còn dám mơ?

Khương Thanh Tố ngừng lại rồi nói: "Ngài ấy tuy không đáp lời, nhưng…"

Lúc ấy, Đơn Tà đứng nghiêng người về phía nàng, áo dài đen rũ trên thân, lưng thẳng tắp, mái tóc đen buông xuống eo theo gió nhẹ lay động. Hắn không quay đầu lại, chỉ hơi nâng tay, lòng bàn tay hướng lên, một ngọn Minh Hỏa bùng cháy, tạo thành một tờ phù lệnh.

Ban đầu nàng tưởng hắn định giữ nàng lại, không cho theo ra nhân gian, châm biếm lời nàng vừa nói, châm biếm chính con người nàng.

Nhưng khi tờ phù bay tới trước mặt, nàng mới phát hiện đó là phù đen, viền vàng mờ nhạt, hoa văn là những ký tự cổ xưa. Nàng từng đọc sách thánh hiền, khi còn sống từng xem chữ cổ tại các tàng thư lâu trong cung, nhưng vẫn chưa từng thấy loại chữ kỳ dị thế này.

Đó không phải là loại phù dùng để lui về địa phủ sau khi hoàn thành công vụ ở dương gian.

Đơn Tà lúc đó đã rời đi, lên lầu, chỉ để lại một câu: "Ngươi có thể thử viết tên mình lên, đốt nó đi. Nhưng hiệu lực chỉ có mười hai canh giờ."

Ý nghĩa câu này, Khương Thanh Tố không dám đoán bừa. Nàng mơ hồ cảm thấy — nếu thật sự viết tên mình lên và đốt đi, có lẽ sẽ được sống lại mười hai canh giờ với cảm giác của người đang sống. Nàng mong đợi, nhưng cũng sợ thất vọng, nên giấu tờ phù kỹ trong lớp áo, định khi có cơ hội sẽ hỏi rõ lại hắn.

Thẩm Trường Thích đi cùng mà đợi mãi vẫn chưa nghe thấy tiếp theo, đã vượt qua cầu Nại Hà mà nàng vẫn không nói gì thêm, liền sốt ruột giậm chân: "Nhưng mà sao? Bạch đại nhân, sao ngài cũng học theo Vô Thường đại nhân, thích úp úp mở mở rồi hả…"

Chưa dứt lời, Đơn Tà phía trước đã tỏ rõ uy lực, khiến Thẩm Trường Thích lập tức bị phong âm — miệng mím chặt cứng, cong vẹo một cách khổ sở, chỉ còn đôi mắt nháy liên tục nhìn Khương Thanh Tố cầu cứu rồi lại nhìn bóng lưng Đơn Tà, vai rũ xuống, vẻ mặt cực kỳ tủi thân.

Khương Thanh Tố nhìn điệu bộ "vịt câm" của hắn mà bật cười. Quay sang nhìn Đơn Tà, thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt chẳng tốt lành gì, nàng liền giơ tay lên thề: "Ta tuyệt đối không nói xấu Đơn đại nhân sau lưng!"

Thẩm Trường Thích: "……" Ngài nói thiếu rồi đó!

Tay Khương Thanh Tố chưa kịp hạ xuống, đã thấy gió thổi lướt qua đầu ngón tay, mang theo vài chiếc lá liễu mơn man rơi bên tay.

Cảnh sắc xung quanh đột ngột thay đổi. Địa phủ đen kịt từng tầng tan biến từ trên xuống. Ánh sáng ban mai của trần gian rọi xuống thân thể nàng, bên tai văng vẳng tiếng nước chảy. Nàng ngoảnh sang nhìn Đơn Tà — người ấy trong ánh sáng rực rỡ đầu ngày như đang được bao phủ bởi một tầng ánh kim, giống như chính tờ phù kia hóa thành người.

Hắn mặc một thân trường y màu huyền, hai lớp áo mỏng nhẹ, trong là đỏ như máu, ngoài là đen như sa, thắt lưng buộc dây mảnh, tay áo rộng. Tóc dài không buông xuống như thường ngày, mà hai lọn tóc từ mai được vắt ra sau gáy, buộc bằng dây đỏ sẫm, một lọn tóc vắt qua trán. Nhìn qua lại giống một công tử chưa lấy vợ ở kinh thành — nhiều thêm mấy phần sinh khí.

Khương Thanh Tố cúi đầu khẽ cười, tiện tay bứt nhành liễu đung đưa chơi đùa.

Giờ họ đang đứng bên cầu Nhân Duyên tại huyện Địch Thủy. Trời vừa hửng sáng, ít người ra đường, càng không ai tới miếu Nguyệt Lão. Ba người đột ngột xuất hiện giữa gió sớm, cũng chẳng ai trông thấy.

Miệng Thẩm Trường Thích bị phong, mắt đảo liên tục. Khương Thanh Tố "à" lên một tiếng: "Chúng ta từng đến đây rồi."

"Quỷ thai." Đơn Tà đáp.

"Phải rồi!" Nàng vẫn còn nhớ một tháng trước là lễ Thất Tịch, phố xá huyện Địch Thủy tấp nập chưa từng có. Nàng từng thấy nhiều thiếu nữ ôm đèn hoa sen, tay trong tay đi về phía miếu Nguyệt Lão, còn mình thì ngồi trong quán trà nghe kể chuyện — toàn chuyện nhảm nhí về mình.

Ba người đi khỏi khu vực miếu Nguyệt Lão, liền thấy Chung Lưu ngồi xổm bên một tảng đá ven sông. Hắn mặc y phục rách nát, gấu quần như bị chó gặm, sợi vải lòng thòng. Tay áo cuộn tới khuỷu, bên hông vẫn là hồ lô và đống đồ linh tinh leng keng. Hắn cầm quạt mo phe phẩy, vừa thấy Đơn Tà và Khương Thanh Tố liền nhảy xuống đất.

"Vô Thường đại nhân, Bạch đại nhân." Sau đó liếc qua Thẩm Trường Thích, bật cười: "Thẩm ca, lại nói sai bị phạt rồi à?"

Thẩm Trường Thích: "……" Hãy nhìn ánh mắt khinh bỉ và đầy bi thương của hắn đây!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!