Chương 20: Thắp Đèn Mai – Phần 17

"…Hạ Trang ca ca, chàng… vẫn luôn muốn giết thiếp sao?" — Mai Linh mím môi, vành mắt đỏ hoe, song nước mắt lại không thể rơi xuống. Lồng ng. ực nàng phập phồng dữ dội, nói ra lời ấy, nàng cảm thấy tim mình như bị xé toạc.

Chiếc túi gấm trong tay Hạ Trang bị hắn siết chặt đến mức run rẩy, hai bàn tay thõng xuống hai bên người cũng run lẩy bẩy. Trước ánh mắt chất vấn của Mai Linh, Hạ Trang mấp máy môi, lời nói dối đã đến miệng… nhưng hắn lại không sao thốt nên lời.

"Chàng đã làm gì với Mộ Dung tỷ tỷ?" Mai Linh hỏi.

Mai Linh cắn môi, nghẹn ngào nói:

"Trong lòng chàng, người quan trọng nhất luôn là tỷ ấy. Thiếp chưa từng nghi ngờ điều đó. Thiếp chưa bao giờ mong chờ điều gì từ chàng… thế nhưng… chàng lại muốn giết thiếp…"

Hạ Trang không thể phản bác, nhưng cũng chẳng thể thừa nhận. Mai Linh từng bước từng bước tiến về phía hắn.

Khương Thanh Tố khựng lại, ánh mắt liếc xuống dưới, vô thức vẫn còn giữ tay ngăn Đơn Tà.

Đơn Tà lại đang nhìn tay nàng nắm lấy cổ tay mình — cánh tay mảnh dẻ ấy rõ ràng không thể cản nổi hắn, nhưng roi trong tay hắn… lại không sao vung xuống được.

Thẩm Trường Thích thì lúng túng vô cùng — trong sân, một người một linh đang rơi vào bi kịch yêu hận sinh tử, mà trên nóc tông từ, hai vị âm ty đại nhân cũng sắp động thủ! Hắn nên xem chỗ nào trước?… À không, hắn nên lo chỗ nào trước mới phải?

"Nếu lúc này người đang chiếm giữ thân thể Lý Mộ Dung là Mai Linh, vậy Lý Mộ Dung thì sao?" — Khương Thanh Tố nhíu mày.

Đơn Tà nhìn về phía bản thể của Mai Linh, đáp:

"Ở trong cây."

Nếu hồn phách của Lý Mộ Dung hiện đang tập hợp trong bản thể Mai Linh, là hồn phách hoàn chỉnh, thì giờ chính là lúc thích hợp nhất để hành động, đưa nàng đi.

Khương Thanh Tố vốn không muốn sự việc trở nên phức tạp. Khi nãy nàng ngăn Đơn Tà, chỉ vì muốn bảo vệ một Mai Linh thiện lương, vô tội, và một Lý Mộ Dung không hay biết gì — không muốn ai bị tổn thương.

Nghĩ vậy, nàng buông tay, lui lại một bước, chỉ về phía bản thể Mai Linh, nói:

"Đơn đại nhân, xin mời."

Đơn Tà: "……"

Thẩm Trường Thích: "……"

Đơn Tà thu Trấn Hồn Tiên về, lòng bàn tay ngưng tụ Minh Hỏa lam sắc, ngọn lửa dần hóa thành một lá bùa. Bùa còn chưa hiện hoàn toàn, Mai Linh đã có hành động.

Hàng loạt cánh mai bay lên, bao phủ cả cây mai và Hạ Trang bên trong. Trong cơn lốc không gió, vang lên tiếng gào như tiếng phụ nữ xé lòng, Mai Linh ngẩng đầu há miệng, tiếng gào ấy từ trong miệng nàng phát ra, đồng thời từng sợi tơ sáng vàng óng, như vạn sợi chỉ, cũng tuôn ra theo.

Ánh sáng ấy chói đến mức Khương Thanh Tố và những người khác đều phải giơ tay che mắt.

Hạ Trang đứng giữa trung tâm lốc xoáy, nhìn thấy Mai Linh đang tách khỏi thân thể Lý Mộ Dung, cũng thấy Lý Mộ Dung dần biến đổi: từ ấm áp mềm mại, sang trắng bệch, rồi xanh tím, cuối cùng xuất hiện thi ban.

Gương mặt diễm lệ bị hủy hoại tức thì, mái tóc đen rối như cỏ dại. Thân hình gầy guộc đến thảm thương, đến khi Mai Linh hoàn toàn thoát khỏi thể xác, Lý Mộ Dung chỉ còn lại bộ hài khô gục xuống đất.

Dưới lớp xiêm y, thân thể khô quắt như hai que củi chống đỡ. Thi thể đã thối rữa, mùi hương mai xen lẫn mùi tử khí.

Hạ Trang định lao đến đỡ lấy, nhưng Mai Linh vừa thoát ra đã chặn đường hắn.

Bản thể của Mai Linh vốn là cây, tu vi lại chưa đủ để hiện hình người hoàn chỉnh. Nàng chỉ có thể dựa vào linh lực tạo ra hình bóng mơ hồ — nửa như cát, nửa như nước, lơ lửng giữa không trung.

Hạ Trang hai lần tìm cách vòng qua nàng, đều bị nàng cản lại.

Hắn nhìn gương mặt Mai Linh — xa lạ, chẳng giống bất kỳ nữ tử nào hắn từng gặp. Mắt tròn, đuôi mắt dài, môi nhỏ thoảng hương mai. Tựa mỹ nhân bước ra từ tranh cổ, nàng nhìn hắn, bi thương mà tức giận, hỏi:

"Tỷ tỷ đã chết rồi. Chàng còn yêu tỷ ấy không? Chàng thật sự yêu tỷ ấy, như trong lòng chàng vẫn nghĩ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!