Chương 19: Thắp Đèn Mai – Phần 16

"…Mộ Dung?" — Hạ Trang từ trên giường bật dậy, bên cạnh trống trơn, người vốn nên nằm bên cạnh hắn không biết đã đi đâu. Hắn cau mày lo lắng, lập tức bước xuống giường định ra ngoài tìm kiếm.

Vừa đẩy cửa phòng ra, hắn chợt nhớ đến túi gấm nhỏ Lý Mộ Dung từng may cho, liền quay vào lấy theo. Bên trong có thể đựng bạc vụn cùng vài món lặt vặt.

Ra khỏi phòng, hắn nhìn quanh hai bên, trong sân vắng tanh. Hắn gọi nha hoàn ở gian bên cạnh dậy, nàng ta ngủ say hơn cả hắn, bị gọi tỉnh vẫn còn mơ màng. Hạ Trang hỏi Mộ Dung đi đâu, nha hoàn cũng không hay biết, bèn hỏi lại:

"Có cần đánh thức mọi người đi tìm không?"

Hạ Trang trầm ngâm giây lát rồi lắc đầu:

"Khoan đã. Ta sẽ đến một nơi, nếu không thấy nàng ở đó… thì hãy gọi tất cả dậy."

Sự việc ban ngày vẫn lởn vởn trong đầu hắn — bữa tiệc với hai người giả làm thương nhân, thực chất là Hắc Bạch Vô Thường — bản năng mách bảo, chuyện này chắc chắn có liên quan đến họ. Thế là hắn vội vã chạy về phía tông từ của Mai Trang.

Lúc này, Đơn Tà thấy Lý Mộ Dung đã bị linh khí của bản thể Mai Linh bao phủ. Dù gió rất nhẹ, song bên trong lại vọng ra âm thanh the thé như tiếng phụ nữ gào thét.

Lý Mộ Dung mở to mắt nhìn bàn tay mình — một hóa thành hai, phần giao nhau mới là thân thể, còn phần tách ra chính là hồn phách.

Tay nàng không thể rời khỏi thân cây. Cánh hoa trên cây đồng loạt rụng xuống, nàng như đứng trong cơn lốc xoáy, tóc và y phục bay phấp phới. Hồn phách bị phong ấn trong bản thể Mai Linh lập tức nhân cơ hội định thoát ra.

Chợt một đạo ánh sáng lóe lên trước mắt nàng, càng lúc càng chói, buộc nàng phải nghiêng đầu nhắm mắt. Cảm giác bị tách rời ngày càng rõ rệt, nàng bắt đầu ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ…

Trước mắt vẫn là tông từ Mai Trang, nhưng quang cảnh đã khác. Tuyết tan, cỏ dại biến mất. Tường viện đâm chồi mầm non, cửa sổ treo đầy dây leo xanh biếc che bớt tầm nhìn, nhưng vẫn có thể thấy bên ngoài.

Nàng đang đứng tại chính nơi từng gieo mầm mai, bên cạnh là những cánh hoa sắp tàn. Bỗng ngoài viện vang lên tiếng người.

Ánh nắng nhẹ chiếu xuống, một giọng nam vang lên:

"Phía trước là nơi ở của tiểu thư, nhớ kỹ, bình thường đừng tùy tiện đến gần. Bên phải là tông từ của nhà họ Lý, từ sau khi phu nhân mất, ngoài lão gia và tiểu thư đến cúng, chẳng ai lui tới. Trong đó có những thứ chớ động vào, tốt nhất là đừng bước vào."

"Biết rồi." — Một giọng nam khác đáp, giọng nói ấm áp tựa ánh dương đầu xuân.

Lý Mộ Dung thấy một bóng người xuất hiện, đối phương đi qua hoa song, không ngoái lại, chỉ nghiêng đầu liếc vào tông từ, mày mắt hiền hòa, ngũ quan tuấn tú, miệng khẽ mỉm cười:

"Nơi này… lại có một cây mai."

Khoảnh khắc ấy, tim nàng như đập loạn. Cúi nhìn xuống, nàng thấy mình chẳng có hình hài, chỉ là một gốc cây mai cùng cỏ non bên rễ.

"Tiểu thư." — Hạ nhân lên tiếng chào. Hai người ngoài song cửa dừng lại, ánh mắt giao nhau. Chàng trai mỉm cười:

"Lý tiểu thư, ta… ta là Hạ Trang."

Lý Mộ Dung tuổi chừng mười sáu, mười bảy khẽ gật đầu, ánh mắt long lanh:

"Ta biết."

Nàng thấy chính mình, lòng bất chợt nhói đau. Nàng biết rõ, cảnh tượng này, là từ ký ức của Mai Linh.

Nàng từng yêu, sao không hiểu tâm tư thiếu nữ? Từng vì Hạ Trang mà tim đập, hô hấp rối loạn, sao lại không cảm thông cho nỗi niềm của Mai Linh?

Lý Mộ Dung mở mắt ra, trở lại với hiện thực — vẫn là tông từ, thân mặc đơn y, cỏ khô đầy sân, tông từ hoang vu, chẳng ai bên cạnh, cánh mai đang rơi lả tả.

Đơn Tà cau mày, giơ tay điểm một chỉ về phía bản thể Mai Linh. Một luồng Minh Hỏa xanh lam lập tức bốc lên, bao trùm Lý Mộ Dung và cây mai. Hồn phách bị phong ấn trong cây chỉ còn một bước nữa là thoát ra, mà Mai Linh ẩn trong thân thể nàng cũng dần tỉnh lại do bị chạm đến bản thể.

Ngọn Minh Hỏa chạm vào cây mai, hóa thành phù văn, theo mạch cây lần theo hồn phách của Khương Thanh Tố.

Đúng lúc ấy, Hạ Trang chạy tới tông từ, vừa trông thấy Lý Mộ Dung liền hốt hoảng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!