Chương 15: Thắp Đèn Mai – Phần 12

Khương Thanh Tố dẫn Đơn Tà đến vị trí đã đặt trước tại Túy Dương lâu, cả tầng hai đều bị nàng bao trọn, dĩ nhiên là dùng bạc của Chung Lưu. Chung Lưu tuy thoạt nhìn có vẻ như thân không một đồng, song trong tay áo, dưới đế giày lại giấu không ít ngân phiếu, hơn nữa toàn là mệnh giá lớn. Khương Thanh Tố tiện tay xin thêm hai tờ, để phòng lúc cần dùng đến.

Đơn Tà trong tay cầm một chiếc quạt xếp, mặt quạt chỉ là một tờ giấy trắng, chẳng có hoa văn gì, hắn ngồi cạnh cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài, sắc trắng trong tay cùng y phục đen trên người tạo nên đối lập rõ rệt.

Khương Thanh Tố rót chén trà, dùng một ngón tay đẩy tới trước mặt hắn. Đơn Tà chẳng buồn liếc mắt. Khương Thanh Tố ho nhẹ một tiếng, hỏi:

"Đơn đại nhân trước đây làm gì vậy?"

Đơn Tà chẳng ngoảnh đầu, chỉ đáp:

"Ngươi thực sự hứng thú sao?"

Khương Thanh Tố vốn định lắc đầu. Nàng kỳ thực cũng không quá để tâm, chỉ là muốn biết rõ quá khứ một người, mới hiểu được tính tình của hắn. Sau này nếu có việc cần, còn có thể né tránh những điều tối kỵ, giảm bớt phiền toái và xung đột, nàng phải biết cư xử khôn khéo.

Dĩ nhiên, nếu nói thẳng là không hứng thú, e rằng Đơn Tà một chữ cũng chẳng buồn nói.

Vì thế nàng liền đổi lắc đầu thành gật đầu, dáng vẻ điêu luyện, chân mày cong cong, tươi cười nói:

"Có một chút hứng thú."

"Ta xưa nay đều là âm ty dưới trướng Thập Phương điện, chưa từng đổi thay." Đơn Tà nói xong câu đó mới quay đầu lại, khẽ liếc nhìn nàng một cái. Khương Thanh Tố bắt gặp ánh mắt ấy, tim bỗng chốc loạn nhịp, khẽ chớp mắt.

Nếu là Thẩm Trường Thích nói câu này, nàng ắt sẽ nghĩ hắn đang lừa mình. Nhưng Đơn Tà thì không, người này chẳng thiết dùng lời giả dối.

"Há lại có người sinh ra đã là quỷ? Ngài chẳng từng làm người sao?" Khương Thanh Tố vừa dứt lời, Đơn Tà "xoạt" một tiếng mở quạt, ánh mắt lại rơi xuống phố dưới bên ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói:

"Người đến rồi."

Nếu hắn không nói, Khương Thanh Tố còn chưa phát giác. Một khi nhắc đến, nàng quả thật ngửi thấy mùi hương mai phảng phất trong gió.

Kiệu dừng trước Túy Dương lâu, song người trong đó chưa vội xuống. Khương Thanh Tố rời ghế, đi đến chỗ Đơn Tà, một tay chống lên bậu cửa sổ, thân mình hơi nghiêng lại gần, khoảng cách gần đến mức nếu quay mặt đối diện, có thể cảm nhận rõ hơi thở của nhau, thế nhưng nàng vẫn chưa hề chạm vào hắn.

Cả hai người đều đưa mặt ra ngoài, một người ngồi bất động như núi, một người khom lưng kiễng chân.

Khương Thanh Tố nghe rõ tiếng người trong kiệu nói chuyện.

"Lát nữa ngươi không cần nói gì, chỉ việc mỉm cười là được." Đó là giọng của Hạ Trang.

"Hạ Trang ca ca, huynh yên tâm, muội nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không gây phiền phức cho huynh đâu." Giọng của Mai Linh vẫn mang chút ngây thơ, dù là qua âm điệu đoan trang ôn hòa của Lý Mộ Dung thì nghe cũng hơi ngọt.

Hai người ngồi đối diện trong kiệu, trên mặt Lý Mộ Dung mang nụ cười tươi tắn, ánh mắt cứ không ngừng liếc nhìn về phía rèm. Với nàng, đây là lần đầu tiên rời khỏi Mai Trang, cũng là lần đầu tiên thấy thế giới bên ngoài, vừa kinh ngạc, vừa có đôi phần e dè.

Hạ Trang nhìn khuôn mặt nàng, sau bao năm, ngũ quan đã mềm mại hơn. Hắn vẫn nhớ lần đầu gặp nàng, lúc đó hắn suýt chết đuối, mơ màng mở mắt ra thì thấy Lý Mộ Dung đang ngồi xổm bên cạnh, cười đến lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, mày như liễu, mắt như sao.

Tựa hồ mười năm qua chưa từng đổi thay, thiếu nữ hoạt bát yêu đời trước mắt vẫn là Lý Mộ Dung của năm xưa.

Hạ Trang cụp mắt, lòng bỗng nhói lên. Hắn biết người trước mắt không phải là nàng. Ngày đó Lý Mộ Dung bệnh trọng, hơi thở yếu ớt, sắc mặt vàng vọt, thân thể mỏng như tờ giấy. Khi nàng nhìn những cánh mai theo gió bay vào từ cửa sổ, trong đáy mắt đã chẳng còn chút ánh sáng. Kể từ ngày đó, cơn gió lạnh kia thổi qua, Lý Mộ Dung đã lìa đời.

"Hạ Trang ca ca?" Lý Mộ Dung chớp mắt, vươn tay níu lấy tay áo hắn, có chút vội vàng hỏi:

"Khi nào chúng ta mới ra ngoài được?"

Hạ Trang sững người, gật đầu:

"Được, được… giờ ra ngay."

Tiếng nói vừa dứt, Khương Thanh Tố liền thấy hai người bước xuống từ kiệu. Trước mặt người ngoài, Hạ Trang vẫn cố duy trì dáng vẻ ôn nhu đối với Lý Mộ Dung, tự mình xuống kiệu trước rồi mới đỡ nàng. Hai người cùng vào Túy Dương lâu, Khương Thanh Tố lúc này mới định quay về chỗ ngồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!