Chung Lưu và Thẩm Trường Thích mỗi người chống một tay lên cằm, đồng loạt nhìn về phía Khương Thanh Tố đang ngồi đối diện, cẩn thận từng chút ăn hết phần bánh ngọt.
Đơn Tà đã giao Khương Thanh Tố lại cho họ, còn mang theo một đĩa bánh dụ dỗ nàng rằng hai người trông có vẻ giống kẻ xấu kia thực ra là người tốt. Dù chẳng tình nguyện gì, nàng vẫn bị đưa sang phòng bên cạnh.
Thẩm Trường Thích nói: "Một hồn một phách của nàng bị phong ấn trong Mai trang, chỉ có ngươi mới vào được."
Chung Lưu trừng mắt lườm hắn: "Ta vào thì vào, nhưng ta đâu biết làm sao rút được hồn phách ra!"
Thẩm Trường Thích: "……"
Một lúc sau, Khương Thanh Tố ăn xong điểm tâm, tròn mắt nhìn họ. Thấy cả hai đang nhíu mày không nói gì, nàng bèn mở lời: "Hai ngươi cũng biết biến hóa sao?"
Thẩm Trường Thích ngớ người, rồi gật đầu, thè ra cái lưỡi dài, nở nụ cười âm u, miệng gần như nứt toác. Khương Thanh Tố sợ đến trắng bệch cả mặt. Chung Lưu lập tức đập một cái vào đầu hắn, ấn chết dí hắn xuống bàn, run râu rậm nói: "Ảo thuật, tất cả chỉ là ảo thuật."
Bị ép úp mặt xuống bàn, Thẩm Trường Thích lầm bầm: "Nghĩ ra cách chưa? Nếu không thì chúng ta cứ chờ chết thôi."
"Huynh thì chết rồi không sợ, ta còn sống nhăn răng đây." Chung Lưu siết nắm tay, mày nhăn như sắp bóp nát.
…
Khương Thanh Tố nhìn thấy trên bàn có một cái bầu, tò mò chọc tay vào, Chung Lưu liền vội vàng lấy lại, dặn: "Cẩn thận, trong này có thứ không nên để ra ngoài."
"Là nữ quỷ kia?" Thẩm Trường Thích phủi tay Chung Lưu ra khỏi đầu mình, hỏi.
Chung Lưu gật đầu, Thẩm Trường Thích ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: "Còn giữ được nguyên hồn thể không?"
"Dù bị đánh tới mơ hồ, nhưng hồn thể vẫn còn nguyên vẹn." Chung Lưu đáp xong, cảm thấy có gì đó sai sai, ngẩng lên quả nhiên thấy đối phương lại nở nụ cười tà mị, mắt ánh lên vẻ ranh mãnh.
Chung Lưu ôm bầu vào lòng, đề phòng: "Huynh lại định giở trò gì?!"
Thẩm Trường Thích nói: "Bạch đại nhân do thiếu một hồn một phách mà trí loạn, chỉ cần bổ sung là được. Dù sao ngươi đang có sẵn đây, rút một hồn một phách tạm thời nhét vào thân thể nàng, đợi giải quyết xong việc ở Mai trang rồi tìm lại hồn phách thật mà thay vào."
Chung Lưu ôm chặt bầu hơn nữa: "Không được không được, Vô Thường đại nhân sẽ lột da ta!"
Thẩm Trường Thích đưa tay giành lấy: "Không làm gì thì để Bạch đại nhân mãi dở dở ương ương kia, đến lúc đó mới thật sự xong đời!"
Khương Thanh Tố thấy hai người giằng co nhau với vẻ mặt hung dữ, sợ hãi lùi lại hai bước. Trong lòng nàng chỉ nghĩ: phải quay về chỗ "ca ca" mới được.
Vừa quay người định rời khỏi phòng, đã bị Thẩm Trường Thích nhìn thấy, hắn lập tức vung tay dựng kết giới phong tỏa cửa, trừng mắt: "Ngươi dám không nghe lời ca ca sao?"
Chung Lưu vừa lơi tay, cái bầu lập tức bị giật mất.
Khương Thanh Tố thấy không thể chạy trốn, sợ đến suýt khóc. Thẩm Trường Thích ôm bầu từ từ tiến tới, cố cười hiền lành: "Tiểu Thanh Tố, đừng sợ, ca ca có thứ này chơi vui lắm."
Khương Thanh Tố thấy hắn cười đến nhe cả hàm răng, lập tức "oa" một tiếng bật khóc: "Ca ca! Cứu mạng với!"
Chưa kịp kêu xong, Thẩm Trường Thích đã tùy tiện rút một hồn một phách từ trong bầu ra, chẳng thèm xem là gì, nhắm chuẩn thời cơ liền nhét vào thân thể Khương Thanh Tố. Một đạo ánh sáng đỏ lóe lên rồi biến mất, đôi mắt nàng chưa kịp rơi lệ đã lập tức nhắm lại, khuôn mặt trở nên bình tĩnh, người cũng bất động như pho tượng.
Chung Lưu xoa tay, bước tới: "Xong rồi xong rồi, huynh rút cái hồn cái phách gì vậy?"
Thẩm Trường Thích chớp mắt: "Không sao đâu, chỉ cần đủ là được."
Chung Lưu giơ tay vẫy vẫy trước mặt nàng, dè dặt gọi: "Bạch… Bạch đại nhân?"
Đôi mắt đào hoa dần hé mở, chạm đúng ánh mắt của Chung Lưu. Hắn bị dọa giật nảy: "Bạch đại nhân tỉnh rồi à?!"
Khương Thanh Tố đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt mang vài phần hoài nghi. Thẩm Trường Thích cầm đĩa trống trên bàn, thổi nhẹ một cái biến ra một chiếc bánh, đưa tới: "Ăn bánh không?"
Ánh mắt nàng nhìn xuống cái đĩa, rồi ngẩng lên: "Ta vì sao phải ăn bánh ngươi vừa phun ra?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!