Chương 9: Thắp Đèn Mai – Phần 6

Trong khách điếm.

Cửa sổ kêu "két" một tiếng rồi bị gió hắc cuốn mở, vài cánh tuyết trắng theo gió ùa vào phòng, rồi cửa sổ lại tự đóng sầm lại.

Đơn Tà không hề nhẹ tay mà ném người đang ôm trong ngực lên giường, động tác thô lỗ khiến tư thế rơi xuống có phần vặn vẹo, hắn cũng chẳng buồn chỉnh lại, chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm đối phương như thể đang trừng phạt.

Khương Thanh Tố đã hôn mê, lúc này còn tệ hơn cả Thẩm Trường Thích, thân thể nằm nghiêng lệch vẹo, y phục xốc xếch, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt như vẫn đang vướng trong mộng mị.

Đơn Tà quay người, ghế dựa bên bàn thoắt cái đã ở phía sau hắn, khi hắn ngồi xuống, hàng mày cau lại mới dần giãn ra, khóe môi hiện một nụ cười nhạt mang theo vẻ châm chọc.

Gan to thật đấy, dám nhập hồn vào Mai trang?

Đầu óc ngu ngốc thật đấy, lại dám đặt tay lên thân cây chứa linh khí của mai linh?

Khương Thanh Tố nằm trên giường đâu hay biết Vô Thường đại nhân đang mỉa mai nàng, đầu lệch, tay cong, chân co, tư thế xấu xí đến mức khó coi.

Đơn Tà cũng coi như tốt bụng, quay đầu thở dài một hơi, thấy tư thế quá làm tổn hại nhãn quan mình, bèn đứng dậy định chỉnh lại cho nàng thoải mái hơn. Tay vừa chạm vào vai nàng, liền trông thấy một cánh hoa vàng rơi ra từ giữa mái tóc.

Trên cánh hoa vẫn còn vương hơi thở của mai linh, chưa tan hết.

Đơn Tà nhặt cánh hoa lên, vừa chạm tay, trong đầu liền lóe lên vài hình ảnh.

Một thiếu niên mặc áo bào lam sẫm, gấm vóc cao quý, mặt dính chút bùn, đang ngồi xổm dưới đất đào bới. Khi ngẩng đầu cười rạng rỡ, nói: "Ta muốn trồng cho nàng một cây, đợi đến khi chúng ta tóc bạc răng long, sẽ chặt làm quan tài, chôn chung một huyệt."

Đơn Tà nhướng mày, buông tay, cánh hoa rơi vào lòng bàn tay hắn, chớp mắt đã bị Minh hỏa thiêu rụi không còn dấu vết.

Lại nhìn người đang nằm trên giường, hắn giơ tay túm cổ áo, kéo nàng lên một chút, tư thế đổi đi trông đỡ khó chịu hơn.

Đơn Tà ngồi lại lên ghế, đầu ngón tay bốc lên Minh hỏa, khẽ nói: "Vào đi."

Cửa kêu "két" mở ra từ bên ngoài, hai bóng người cung kính khép cửa lại, lưng cúi gập, đầu thấp xuống, từng bước tiến tới trước mặt Đơn Tà.

Lúc ở cửa Mai trang, Thẩm Trường Thích chờ mãi mới thấy Chung Lưu trèo tường ra ngoài, vội vàng hỏi: "Bạch đại nhân, trong đó thế nào?"

Chung Lưu đáp: "Bên trong không sao, nhưng Bạch đại nhân có chuyện rồi, chúng ta e rằng cũng gặp họa lây."

Hai người về khách điếm, run rẩy đứng ngoài cửa phòng Đơn Tà, chỉ đợi người bên trong lên tiếng.

Lúc này bước vào phòng, hai đại nam nhân cao bảy thước trông như cà tím bị sương giá, cùng cúi người hành lễ với người đang ngồi trên ghế.

"Vô Thường đại nhân."

"Ừ."

"Gây phiền phức cho đại nhân, là thuộc hạ sai."

Đơn Tà thu Minh hỏa nơi ngón tay, rút Trấn Hồn Tiên từ hông, cằm hơi nhướng lên: "Quỳ cho tốt."

Chung Lưu nhắm mắt, thở dài, trừng mắt lườm Thẩm Trường Thích, hạ giọng rít: "Tại huynh! Sao không cản Bạch đại nhân!"

Thẩm Trường Thích bĩu môi: "Trách ta? Bạch đại nhân nhập vào thân ngươi, xảy ra chuyện đương nhiên ngươi phải chịu."

Hai người vừa cãi vừa quỳ xuống, cực kỳ thành kính, tư thế giống y hệt, không phải luyện lâu năm thì chẳng thể đồng bộ như thế.

Một roi Trấn Hồn Tiên vung xuống, trong bóng tối vang lên mấy tiếng gió rít.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!